Editor: Kuri, Royan
Tiếng sói vang vọng.
Tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ vang vọng khắp thôn làng.
Muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, lũ sói cho dù xương cốt chia lìa nhưng được thôn dân dùng máu thịt chăn nuôi trăm năm, bạn tới phá bỏ địa bàn của bọn chúng, lật bài tẩy cả nhà bọn chúng lên, bọn chúng chẳng lẽ lại chừa cho bạn một con đường lui sao? Đương nhiên là giết chết bạn rồi.
"Là tổ tiên đấy, tổ tiên tức giận rồi."
"Không đúng, là cái thứ gì đang rống thôi không phải tổ tiên đâu."
"Từ đường cháy."
Vốn dĩ người dân chỉ toàn những kẻ nhát cáy ban đêm chả dám mò ra ngoài, bởi vì tâm hướng về tổ tiên, một đám khua chiêng gõ trống mang theo đèn dầu tới quảng trường, có người kêu: "Cháy rồi.", "Mau lấy thùng nước để cứu hỏa."
Nhưng còn chưa đi đến quảng trường, nhìn thấy quỷ ảnh lắc lư, trong đêm tối có một con sói to lớn gầm rú tức giận ở trên cao.
Thôn dân sợ tới mức khiếp đảm, run bần bật, thầm nghĩ không còn đường lui nữa rồi.
Mọi người bị cuốn vào ảo ảnh công kích do sói tinh tạo ra.
"Cha ơi, sao cha lại muốn lột da con? Con đau quá cha ơi!."
"Nó là sói thành tinh."
"Mẹ cứu con với, cho con da của mẹ đi."
……
Trần Thải Tinh cũng bị bao vây trong ảo ảnh, nhưng cậu cũng không phải chịu công kích của mấy thiếu nữ bị lột da. Bởi vì cậu đang chiến đấu trực tiếp với con sói thành tinh kia, chung quanh chỉ một màn sương đen tối bao phủ thôn dân, những thiếu nữ hóa quỷ kêu la thảm thiết.
Không thoát ra được, chỉ có thể cố gắng chống chọi lại mà thôi.
Nhưng cậu chỉ là một thai phụ thôi mà.
Trần Thải Tinh mở to mắt, trông thấy ánh mắt đầy sát khí đang thèm khát linh hồn của sói tinh mà nước mắt bi thương rớt xuống.
"Tiểu Cửu, chị sẽ phù hộ cho em, tí nữa em chạy đi đi." Trần Thải Tinh bắt đầu gửi gắm di nguyện.
"Chị ơi, em không đi đâu! Em chỉ có mình chị thôi, em muốn ở cùng chị sống chết có nhau."
Rõ ràng là tình huống đập nồi dìm thuyền quyết chiến đến cùng, thế nhưng vừa nghe Tiểu Cửu nói như vậy, bỗng có loại cảm giác như đang đóng phim giờ vàng lâm li bi đát, một chút nguy hiểm cũng không có.
Trần Thải Tinh: Cậu thật sự đang rất sợ đó.
Tiểu Cửu à, em đối với anh hình như có hiểu lầm gì đó rồi.
Thôi, quên đi, dù sao em ấy cũng không chịu đi. Sói tinh nhanh chóng tấn công.
Trần Thải Tinh ôm Nguyên Cửu Vạn lăn một cái mà tránh được công kích, nghe được trên đỉnh đầu tiếng rống giận, lại quay tiếp! Móng vuốt xẹt qua kẽ tóc cậu, một luồng gió sắc bén xẹt qua, mang theo mùi máu tanh tưởi, Trần Thải Tinh nghiêng người, Nguyên Cửu Vạn trong lồng ngực ngã văng ra ngoài.
"Tiểu Cửu…"
"Chị ơi, cẩn thận…"
Hai người trăm miệng một lời, trong phút chốc, đỉnh đầu bị sương đen bao phủ, mùi nước miếng nhỏ giọt tanh hôi vô cung. Trần Thải Tinh ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không nhìn thấy được ở phía bên kia, một luồng khói không màu từ thân thể Nguyên Cửu Vạn chảy ra, trộn lẫn vào màn sương mù màu đen, chảy vào thân thế cậu.
Miệng sói tinh khổng lồ mở rộng như muốn nuốt trọn Trần Thải Tinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!