Editor: Maris
Gian phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Phía bên giường cùng trên giường đều không phát ra tiếng động gì, hai bên đối lập nhưng dường như lại có điểm gì đó tương đồng.
Trái tim của Trần Thải Tinh đập dữ dội, trong lòng lại nghĩ có phải cậu nhận lầm người rồi hay không? Nếu đó không phải là A Hương thì sao? Cậu hoàn toàn không dám nghĩ nếu đây không phải là A Hương thì phải đối phó như thế nào thì giọng nữ bên giường đã lên tiếng.
"A tỷ, cầu xin chị hãy giúp mẹ của em."
"Dưới tàng cây xiêu vẹo xuống trong rừng đào."
Âm thanh vang vang bên tai, Trần Thải Tinh mơ mơ màng màng rơi vào trong giấc mộng. Cậu biết là A Hương đang báo mộng cho cậu một lần nữa kể từ giấc mộng đầu tiên trong buổi tối kia.
Thỉnh linh…
Có sáu cô gái hoặc là mang bộ mặt tê cứng mà nhận mệnh, hoặc là sợ đến run lẩy bẩy, ngoài ra còn có người mang vẻ mặt cao hứng vui vẻ. Mà lần này Trần Thải Tinh có góc nhìn là người ngoài cuộc, cô gái có vẻ mặt vui vẻ cao hứng đứng trong sáu cô gái đặc biệt rõ ràng, hiển nhiên là từ nhỏ đã bị người nhà tẩy não, nói được chọn làm thánh nữ là niềm vinh dự không gì sánh được.
Không có buồn cười, chỉ có đáng thương.
Trưởng thôn dùng một con dao cắt vào lòng bàn tay của từng cô gái, cung kính dùng nhánh cây dài nhất đang buông từng cái xẹt qua lòng bàn tay đầy máu của các cô gái. Cô gái nhỏ nhất mới có mười bốn, mười lăm tuổi bởi vì quá đau nên nức nở khóc thành tiếng, lập tức bị trưởng thôn trừng mắt.
"Ơn trên tổ tiên ban cho, khóc cái gì."
Sau đó đưa sáu cô gái vào từ đường. Cô gái với vẻ mặt hạnh phúc đầy mong đợi trước đó, ngay khi bước vào từ đường âm u cũng không nhịn được mà run lẩy bẩy. Trong khi đó cô gái mười bốn, mười lăm tuổi khóc thành tiếng, nhỏ giọng nức nở nói: "Chị A Hương, em rất sợ."
Cô gái cao nhất trong số sáu người xấp xỉ mười bảy mười tám tuổi, bím tóc buộc cao rồi buông xuống trước ngực, ngũ quan hiện lên vẻ đoan chính, có một đôi mắt trong suốt mang theo vài phần cứng cỏi. Đây chính là A Hương.
Cô tiến lên ôm bé gái mười bốn, mười lăm tuổi vào lòng, xoa tóc cô bé, an ủi nói: "Tiểu Lan đừng sợ, em còn nhỏ, tổ tiên sẽ không chọn em."
"Có thật không? Chị ơi, em rất sợ, em không muốn làm thánh nữ."
"Thật sự, nếu là tổ tiên của chúng ta thì họ sẽ không bao giờ làm hại chúng ta."
Cô gái ban đầu có vẻ mặt trông mong, hạnh phúc nhảy ra phản bác nói: "A Hương, mẹ của cô rốt cuộc dạy cho cô mấy thứ lung ta lung tung gì vậy, được phụng bồi bên người của tổ tiên chính là vinh quang vô hạn của thánh nữ, cái gì mà tổ tiên sẽ làm hại chúng ta, đây chính ban phúc lành cho chúng ta đó."
"Tiểu Lan em xem, có người muốn được làm thánh nữ như vậy, chúng ta lại không muốn, tổ tiên nhất định có thể nghe thấy." A Hương xoa xoa tóc của cô bé trong lòng ngực nói.
Không bao lâu các cô gái đã hôn mê, ngủ thiếp đi. Họ không biết chuyện gì đã xảy ra ở từ đường tổ tiên sau khi họ ngủ thiếp đi. Hình ảnh xoay một cái, thánh nữ đã đã được chọn.
Là cô gái mười bốn, mười lăm tuổi kia gọi là Tiểu Lan.
Không phải A Hương.
Trần Thải Tinh đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Trong thôn, lễ tế thánh nữ tế đã có hơn trăm năm, cứ năm năm sẽ tuyển chọn một lần, có nhiều oan hồn bị hại chết như vậy, tại sao chỉ có hồn phách của A Hương là có thể báo mộng? Những người bị hại khác đâu?
"Chị A Hương em không muốn làm thánh nữ."
"Em rất sợ."
Tiểu Lan khóc lóc thảm thiết, không muốn bị người thân chỉ trích, mấy người phụ nữ lớn tuổi chẳng buồn tội nghiệp, ép buộc cô mặc quần áo của thánh nữ, làm rất quen tay.
Ngày thứ ba của Tết Trung Nguyên (Rằm Tháng Bảy).
Trong thôn đại bày tiệc linh đình.
Trong đám người, ba cha con Gia Đề thấy A Hương không làm thánh nữ thì thở phào nhẹ nhõm, Tô Nhạc cười nghênh đón chị gái về nhà rửa mặt, nói rằng mẹ đang chờ chị, về nhà ăn cơm tắm rửa, sau đó chị cũng không cần làm thánh nữ.
Hình ảnh lại chuyển đến lúc chạng vạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!