Chương 21: Muốn Nói Cứ Nói, Đừng Dọa Tôi

Editor: Kuri

Thời điểm Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn ra khỏi cửa, trời đã tối rồi.

Cửa chính từng nhà đều đóng chặt, nếu là mùa hè ở hiện đại thì mới hơn tám giờ tối, trẻ con và người già trong thôn đứng hóng mát rất nhiều, mọi người ở nơi này dường như là đang sợ cái gì, trời tối sầm sẽ lập tức đóng cửa không ra, buổi tối có ai tới gõ cửa cũng không trả lời.

Buổi chiều đầu tiên Chu Tử Hàm, Mai Thanh đã đi gõ cửa từng nhà, ai cũng không thèm để ý.

Trong thôn không có đèn đường, tối thui, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu xuống đường nhỏ.

"Có sợ hay không?" Trần Thải Tinh hỏi.

Nguyên Cửu Vạn lắc đầu, đáng yêu nói: "Dương khí nam tử hán của em đầy người, nếu chị sợ quá thì cứ ôm chặt em."

Trần Thải Tinh bị chọc cười, đưa tay nhéo hai má nhóc, nói: "Được rồi."

Đường nhỏ chỗ này đan xen quá nhiều, ban ngày đi cũng có thể lạc đường, càng khỏi nói đến buổi tối. Cũng may đêm nay nhà Tang Ba tổ chức tang sự, có tiếng kèn xô na cùng tiếng chiêng gõ, hai người dựa vào âm thanh dẫn lối, thuận lợi đến nơi.

Xa xa nhìn vào, ở khoảng sân trước cửa từ đường có bốn bóng người, tất cả đều là nam.

Hai người dẫn đầu một người gõ chiêng, một người thổi kèn xô na. Gõ một tiếng, thổi một hơi, mỗi người quát một tiếng: "Thỉnh tổ tông quang", "Mượn dải đèn lồng."

Phía sau hẳn là hai anh em Tô Nhạc cùng Tô Đạt, trong tay đều ôm một ngọn đèn dầu, ánh sáng chiếu lờ mờ âm thầm.

"Có thể tiến vào rồi, cẩn thận một chút."

"Chúng tôi, chúng tôi sẽ ở bên ngoài chờ anh."

Hai người thổi kèn xô na gõ chiêng nói.

Nơi này quá tối, ánh trăng cũng chiếu không tới, giống như bị thứ gì ngăn cách. Trần Thải Tinh nhìn trời, nhíu mày.

Kẽo kẹt…

Rõ ràng bốn người không ai tiến lên, vậy mà cửa từ đường nguyên bản vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra.

Một luồng không khí lạnh lẽo ùa ra ngoài. Hai người dẫn đầu cầm nhạc cụ kêu thất thanh má ơi, sợ đến mức hai chân như nhũn ra, run lập cập nói: "Tôi, tôi ra phía cửa đường nhỏ chờ mấy người.", "Tôi cũng vậy." Lời chưa nói xong hai người đó đã chạy mất.

Lưu lại hai anh em tại chỗ cũ.

Trần Thải Tinh nhìn thấy chân Tô Nhạc đang run lên, phỏng chừng cũng đang sợ. Địa phương dày đặc quỷ quái này cậu cũng thấy sợ, nhưng ai bảo cậu là bà mẹ đơn thân đang phải nuôi con chứ. Trần Thải Tinh thuận theo kịch bản làm một nữ sinh viên bụng to đùng, ưu sầu sờ bụng mình một cái.

Hình như là tròn hơn thì phải?

Hẳn là do buổi chiều ăn nhiều.

"Đang chờ chúng ta sao?" Trần Thải Tinh không nghĩ nhiều nữa, cầm tay em trai tiến lên.

Tô Nhạc bị âm thanh đột nhiên xuất hiện dọa sợ hết hồn, thấy là Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn, ngọn đèn chiếu xuống khuôn mặt non nớt thấm đẫm mồ hôi, kích động nói: "Nguyên Tinh tỷ, các người đi nhanh đi, đừng thật sự vào đó."

"Hai người trở về đi thôi." Tô Đạt cũng lên tiếng, "Trong thôn có quỷ."

Trần Thải Tinh liếc nhìn từ đường đen ngòm với vô số bài vị, nói: "Không phải đều là tổ tiên của mấy người sao? Không phải sợ, vào xem xem." Một tay nắm chặt Tiểu Cửu, một tay lấy ra túi bùa bình an.

Lá bùa trị giá mười chín vạn hẳn phải có công dụng.

Trên mặt cậu giả vờ trấn định, vái trời đừng có chuyện gì xảy ra.

Trần Thải Tinh nhìn như rất bình tĩnh cất bước, quay đầu lại liếc nhìn hai anh em, "Còn không đi theo?" Một phụ nữ có thai như cậu cùng một đứa nhỏ đi tiên phong, chẳng galant tí nào cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!