"Em vẫn chưa nói cho chị biết, Quốc Khánh em có về nhà không."
Tôi ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt của thầy giáo tiếng Anh trên bục giảng. Thầy không nhìn về phía này, tay lật vội vàng tập bài dịch Hán
- Anh vừa nộp, để thời gian cho chúng tôi làm bài.
—— Và cả trốn học.
Tay phải cầm cây bút giả vờ viết, tay trái đặt trên đầu gối cầm điện thoại, không biết nên nói thế nào cho phải.
Thực ra mọi chuyện không phức tạp. Chẳng qua là do mẹ tôi đã về quê, định ở lại đến hết kỳ nghỉ Quốc Khánh. Mẹ dạy học ở Tân Đại, đúng dịp kỷ niệm 100 năm thành lập trường, nhiều việc nên sau kỳ nghỉ mười một mới chính thức khai giảng.
Bởi vậy trong nhà chỉ còn tôi và cha, bầu không khí trở nên rất kỳ quặc. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ở riêng với cha bao giờ, nguyên nhân là do hai người họ. Màn kịch vợ chồng hờ đã diễn ra hơn mười năm, vẫn có thể cãi nhau như người dưng. Câu mà tôi sợ nghe nhất là, nếu không phải vì Tảo Tảo, mười năm trước tôi đã ly hôn rồi.
Họ dường như không thể sống chung dưới một mái nhà, về đến nhà là vào phòng riêng, thấy mà như không thấy. Cuối tuần mẹ tôi ở nhà, cha tôi dứt khoát đến công ty ngồi văn phòng, như vậy cũng tốt, cả hai đều thoải mái.
Tôi khái quát tất cả điều này thành một sự cân bằng kiểu chiến tranh lạnh. Nó giống như mạng nhện lâu năm trong góc hầm, giống như không khí và hơi thở với chỉ số PM 2.5 cao. Nếu không thể thoát khỏi, lâu dần nó sẽ ăn sâu vào xương tủy cuộc sống, trở thành một phần mục nát nhưng ngoan cố tồn tại.
Sau khi học cấp hai, hai người họ ít khi cãi vã trước mặt tôi, nhưng tôi luôn quá nhạy cảm để nhận ra những điều bất thường, rồi giả vờ như không biết gì. Giống như việc mẹ tôi đột nhiên về quê ở tạm, bề ngoài nói với tôi là vì bà ngoại hai năm nay sức khỏe yếu, muốn về giúp bà làm việc nhà. Nhưng thực tế thì sao?
Tôi thà mình chậm tiêu một chút, dễ tin một chút.
Cho nên vào thời điểm này, tôi không muốn về nhà cho lắm.
Vốn dĩ như vậy cũng xong, nhưng Kỳ An hỏi tôi có muốn về không. Những câu hỏi như vậy thường mang theo một chút tư tâm của người hỏi, trong lòng đã ngầm định sẵn kết quả mong đợi. Câu hỏi này không hề đơn giản, nó khơi dậy nỗi nhớ nhung vốn dĩ không giỏi che giấu của tôi, khiến nó không còn chỗ nào để trốn.
Cái gì mà "cũng xong", hoàn toàn là vịt luộc còn cãi.
***
Tôi luôn nhớ nhung một số người vào những thời điểm không cố định nào đó, nhưng lại rất ít khi thừa nhận thẳng thắn.
Ưu điểm lớn nhất của tôi là không thích dựa dẫm, khuyết điểm lớn nhất cũng thế.
Vì vậy, tôi sẽ không chúc nàng ngủ ngon hay chào buổi sáng, sẽ không ngày mấy lần quấn lấy nàng hỏi đang làm gì, sẽ không nói em nhớ chị lắm. Nàng luôn trêu tôi hỏi Tảo Tảo có nhớ chị gái không, tôi chỉ cười đùa một câu, ai hôm qua ăn trưa còn xem hoạt hình đấy, đồ trẻ con, tính là chị gái kiểu gì.
Tình cảm của tôi trong suốt như thủy tinh, nàng thấy cũng được, không thấy cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng đã trao đi rồi.
Đây có lẽ là một kiểu ích kỷ ngấm ngầm: Em để ý đến chị rồi, tự chị không nhận ra thì đó là lỗi của chị, còn em thì không thẹn với lương tâm.
Nhưng lúc này tôi lại cảm thấy cắn rứt lương tâm, đăng nhập trang web mua vé tàu và máy bay về nhà, toàn bộ đều là "chờ chỗ", thảm đến mức vé tàu hạng K cũng bị đặt hết chỗ, cuối cùng mới bắt đầu chậm rãi cảm thấy hụt hẫng.
Trước khi khai giảng tôi còn nói có lẽ mười một sẽ về. Dù đã cẩn thận dùng từ "có lẽ" nhưng vẫn rất không ra gì, giống như đã tính toán sẵn để lại đường lui cho mình. Lúc trả lời tin nhắn của nàng, tôi thực sự không tập trung, ấp úng xen lẫn những lỗi chính tả do gõ tắt bằng chữ cái đầu tiên hiện hết lên khung chat, khiến tôi xấu hổ.
Kỳ An thì không lộ ra cảm xúc gì, không có thất vọng, không có tiếc nuối, thậm chí đến cả an ủi cũng không thấy:
"Vé ngày lễ dài khó mua lắm đó, lần sau nhớ lâu hơn."
Tôi tưởng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, khép lại một cách không mấy vừa ý, nhưng Kỳ An vẫn chưa xong— Ý tôi không phải là phàn nàn, bởi nàng đột nhiên nói, mùng một chị sẽ đến Bắc Kinh, tối đến, em có rảnh không.
Trọng tâm của tôi hoàn toàn lệch lạc: "Chị có việc gì cần làm sao, trường học hay là việc khác..."
Kỳ An trả lời rất nghiêm túc: Rất quan trọng, rất quan trọng.
Đi bắt người.
Chị sợ bạn gái không cần chị nữa.
Một chữ "bạn gái" của nàng có sức ảnh hưởng như hiệu ứng cánh bướm, nhẹ nhàng thả xuống mà đã gây ra một cơn bão lớn trong đầu tôi. Thực ra, từ trước đến nay, mối quan hệ của chúng tôi vẫn nằm trong phạm vi mập mờ trên mức bạn bè. Kỳ An rất thẳng thắn nói với tôi, nàng biết mình bắt đầu rất đột ngột, không cho người khác chuẩn bị tâm lý, nếu tôi không quá để ý thì có thể chỉ thử quen nhau một thời gian, việc có tiến xa hơn hay không là do tôi quyết định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!