Tuần đầu tiên của cuộc sống đại học thực sự giáng cho tôi một đòn chí mạng, hoàn toàn không giống như những điều tốt đẹp được miêu tả trong truyện học đường. Với một đứa mù đường cộng thêm chứng sợ xã hội như tôi, chỉ riêng việc tìm lớp học mỗi ngày đã đau khổ đến mức khó tin, buộc lòng phải "chim chậm bay trước" dậy sớm hơn vài chục phút để mò đường đi, gặp phải những lớp học cần tranh chỗ ngồi, tôi gần như muốn tự bốc cháy tại chỗ.
Các môn chuyên ngành còn đau đầu hơn. Khi việc đọc sách chỉ là một sở thích, tôi còn có thể nhìn nó như "ta thấy núi xanh duyên dáng lạ thường", nhưng khi nó bị biến thành một nhiệm vụ bắt buộc thì nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt, thậm chí bây giờ tôi chỉ cần mở bìa sách ra là đã hoa mắt chóng mặt rồi.
Nhưng điều đáng mừng là tôi đã có được sự tự do mà mình hằng mong đợi. Buổi tối kéo rèm giường sẽ là thế giới nhỏ bé của riêng tôi, xem phim, chơi game, hoặc chỉ đơn giản là lướt điện thoại trong vô định, muốn thức đến mấy giờ cũng được.
Người ta nói thói quen xấu hình thành dễ hơn nhiều, xem kìa, ngay cả đồng hồ sinh học của tôi cũng tự nhiên hiểu rằng thức khuya là một thói xấu, chỉ sau ba bốn ngày, tôi đã từ việc tự nguyện thức khuya chuyển sang bị ép mất ngủ. Đồng hồ sinh học hỗn loạn coi hai giờ sáng như giờ vàng tám giờ tối, điều khiển tế bào não nhảy nhót suốt đêm. Tôi tự làm tự chịu, có vẻ buồn ngủ nhưng lại không tài nào ngủ được.
Những lúc mất ngủ, tôi chỉ còn cách nhìn trần nhà suy tư về cuộc đời, đầu óc không mấy minh mẫn như một cái máy cũ không được tra dầu, quay vòng kêu cọt kẹt. Vì thế tôi nhìn thấy bản thân mình như trong một tấm gương đầy vết nứt, ngay cả mạch suy nghĩ cũng đứt đoạn thành vô số mảnh.
Tôi ghét mất ngủ, giống như ghét quả sung và sữa dưa lưới, ghét thời tiết và con người lúc nóng lúc lạnh, ghét cuộc sống không mục đích.
Vậy tôi nên thích điều gì?
Bánh bao nóng hổi mùa đông, thiệp chúc mừng và những cuốn nhật ký thời thơ ấu, những người bạn lâu ngày không liên lạc vẫn không quên nói một câu "Sinh nhật vui vẻ". Những thứ tôi trân trọng khi được lôi ra đếm từng cái thì lại nhỏ bé đến buồn cười, nhưng tôi vẫn một lòng một dạ kiên trì với chúng. Liệu đây có phải là thích không? Rồi tôi bị vướng vào một câu hỏi nghiêm trọng hơn, tôi thích Kỳ An đến mức độ nào?
Ngày gặp Kỳ An, tôi đã cảm nhận rõ ràng cuộc sống của mình bắt đầu trật bánh. Nàng như Siren*, chỉ cần nhẹ nhàng cũng có thể khiến tôi bỏ qua lý trí mà đổi hướng. Mặc dù trước đó tôi đã nhận ra mình có thể thích con gái, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến một tương lai nào đó. Ví dụ như bây giờ tôi đã lên thuyền của Kỳ An, bất chấp nguy cơ đâm vào đá ngầm và bão táp mà lênh đênh trên biển, cũng chỉ là lênh đênh mà thôi, đi được đoạn nào hay đoạn đó, không nghĩ được đến tương lai.
Lật lại kinh nghiệm tình cảm trống rỗng của tôi, tôi thực sự không biết làm sao để đối xử bình thường với một cô gái như Kỳ An. Mặc dù tôi luôn nghĩ rằng nàng sẽ dẫn tôi đến những nơi như OneThird để uống rượu hoặc nhảy nhót, làm những điều điên cuồng trái ngược với hình tượng "con ngoan" theo nghĩa thế tục. Nhưng phần lớn thời gian Kỳ An ở bên tôi đều tỏ ra quá phép tắc, ngoan ngoãn như một học sinh trung học, hẹn tôi ra ngoài chỉ là xem phim và ăn uống, thích nhất là gắp thú bông ở khu trò chơi điện tử trong trung tâm thương mại.
Tôi đoán những lúc khác Kỳ An có thể sẽ tỏ ra "hư hỏng" hơn một chút, vì vậy tôi ích kỷ đặc biệt thích nàng chịu để lại con người ngoại lệ đó cho tôi.
Lần cuối cùng gặp nhau trước khi tôi đến Bắc Kinh, chúng tôi thậm chí chỉ đơn giản là đi dạo dọc bờ sông. Đoạn đường đi bộ ven sông có một đoạn dài đang được sửa chữa, cây cối được chuyển đi nơi khác, hoàn toàn không có bóng râm, hễ mặt trời ló ra là nóng như thiêu đốt. Tôi còn mang đôi giày thể thao không vừa chân, đi không nổi nữa, thế là nàng ngồi cùng tôi trên ghế dài bên đường một lúc, thấy bà cụ đối diện đẩy xe nhỏ bán chè đá kiểu cũ, hỏi tôi có muốn ăn không.
Trời quá nóng, tôi không có khẩu vị lắm, chỉ nói là hơi muốn.
Thế là nàng đề nghị, vậy mua một bát, chúng ta cùng ăn nhé.
Nàng nói tôi phơi nắng dưới trời quá đáng thương, má đỏ ửng, nhưng môi lại khô nứt nẻ, màu sắc rất nhạt rất nhạt, cả người ủ rũ như một chú chó con đáng thương bên đường.
Tôi giải thích đó là vấn đề thể chất, cơ thể tôi luôn thích phóng đại sự thật lên biểu hiện bên ngoài, chứ không nghiêm trọng như vậy, cùng lắm chỉ hơi mệt chút thôi.
Kỳ An mặc kệ, cứ thích làm quá lên, dùng muỗng nhỏ múc khoai dẻo cho tôi ăn, "Chị dẫn em ra đây thì phải có trách nhiệm chứ."
Có lẽ chính là khoảnh khắc đó, rõ ràng không phải là một bầu không khí tốt đẹp, lòng bàn chân tôi phồng rộp đau nhức, cả hai đều rất nóng, má đỏ ửng, lúc này thực sự không thích hợp để lãng mạn nhưng lại vừa vặn có thể dùng để nương tựa lẫn nhau. Tôi chợt cảm thấy biết đâu chừng chúng tôi cũng có cái gọi là tương lai, nó kéo dài dưới cơn gió nóng, nhiệt liệt và mênh mông như mùa hè.
Tôi chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ, đến nỗi cắn chặt muỗng nhựa mà quên buông ra.
Tôi không phải là kiểu người chủ động bám dính, ban đầu là Trịnh Dư Giai phàn nàn rằng, nếu không phải nhờ cô ấy chủ động thì mối quan hệ của cả hai chúng tôi không thể nào hình thành được. Tôi còn cười nhạo cô ấy nói như một bà vợ hờn dỗi, đáng sợ quá cơ. Nhưng cô ấy nói không sai chút nào.
Thực ra tôi từng nghĩ đến việc có nên chủ động hơn một chút không, nhưng phần lớn thời gian đều sợ rằng sự nhiệt tình mình trao đi, đến tay người ta hoặc là thành khoai lang nóng bỏng tay, hoặc là không ai quan tâm để nguội lạnh mất vị. Tôi biết rằng giữa chúng tôi cần có nhiều hơn sự tin tưởng và chân thành, kiểu không chút giấu giếm, nhưng cứ do dự mãi thì lại qua mất rồi, tôi vẫn mãi chỉ chịu trách nhiệm đáp lại.
May mà Kỳ An không tỏ ra quá bận tâm.
Nhưng điều này không có nghĩa là tôi không quan tâm đến nàng, ngược lại, tôi quan tâm đến mức gần như cố chấp, không bỏ sót bất kỳ dòng trạng thái nào của nàng trên vòng bạn bè, thậm chí là từng dấu chấm câu, lén ghi nhớ nàng thích ăn gì không thích ăn gì, suy đoán tâm trạng của nàng, quan tâm đến nhiệt độ và thời tiết ở đó, chỉ là muốn đưa ra sự đáp lại tốt nhất.
***
Cuối tuần tôi ngủ một mạch đến một giờ rưỡi chiều, trong phòng chỉ có một mình. Ba người bạn cùng phòng, Lương Hiểu là người địa phương, cứ đến kỳ nghỉ là về nhà, Chu Khả Y đi chơi với bạn trai, còn Tạ Thư Hàm thì sáng sớm đã đến thư viện. Tôi mơ màng như say rượu, thực sự không muốn động đậy, nằm lỳ trên giường đặt đồ ăn mang về, vừa kết nối được WIFI thì mười mấy tin nhắn bật ra, chỉ kịp nhìn rõ tin nhắn cuối cùng, của Kỳ An gửi, giọng điệu có chút hờn dỗi:
Hớ, cuối tuần cũng không thèm để ý đến chị.
Tôi nhấn vào khung chat, tin nhắn sớm nhất là hơn bảy giờ, hỏi tôi Quốc Khánh có về nhà không, rồi gửi ảnh cho tôi, có trà bưởi dưa hấu mà mùa hè muốn uống nhưng hết hàng, con hẻm Tẩu Mã với những hàng quán ăn vặt lúc trời vừa hửng sáng, và cả vầng trăng buổi bình minh như một nửa miếng băng mỏng sắp tan trên mặt hồ. Tôi vội vàng giải thích trước, chỉ là lỡ dậy trễ, chứ không phải cố ý không trả lời.
Nàng gửi cho tôi một biểu tượng hừ, rồi mới hỏi: Em ngủ lúc mấy giờ?
Tôi nghĩ một lúc, nói một cách thận trọng: Khoảng hơn ba giờ.
Gửi đi rồi tôi hơi hối hận, từ ba giờ đến bây giờ cũng mười mấy tiếng rồi, rốt cuộc là tôi lười đến mức nào. Nhưng Kỳ An không lệch trọng tâm, tôi cảm ơn trời đất. Giọng nàng nghiêm túc hơn một chút, "Sao thức khuya vậy, không ngủ được hở?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!