Chương 75: Ngoại truyện: Rau mùi là chuyện rất quan trọng.

Đôi lời tác giả: Không liên quan nhiều đến tuyến chuyện chính, là một mẩu chuyện thường ngày khá nhẹ nhàng, có chút hoang đường và vô nghĩa...

Các ngăn kéo tủ góc ở huyền quan bị kéo xoạch ra một lượt, như một hàng phím đàn dương cầm đột ngột. Kỳ An là một nốt nhạc lạc điệu được cụ thể hóa.

Chẳng biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong tuần, tám lần, chín lần ư? Còn xa hơn thế nữa. Lâm Hứa dời mắt về lại màn hình điện thoại đã tắt, mở khóa lần nữa, bề ngoài thì đang lướt giao diện đặt đồ KFC, thực chất thì lơ đễnh, ngầm so sánh mức độ điên rồ giữa việc "thứ Năm ở KFC" và chuyện "bạn gái mất trí nhớ". Hiển nhiên là vế sau.

Màn hình điện thoại tối đi lần thứ hai, em không để ý, ánh mắt liếc nhìn đối phương đẩy từng ngăn, từng hàng ngăn kéo trở lại. Cuối cùng không nhịn được, Lâm Hứa hắng giọng một cái, lên tiếng, tìm đồ à?

Câu này nói ra nghe khá kỳ cục, không phải là "Tìm gì thế?", càng không phải "Chưa tìm thấy à?" mà ngược lại, tràn ngập ý tứ biết rõ còn cố hỏi. Ngoài ra, dường như chẳng có ý định giúp người làm vui.

"Ừm... tìm USB, cái màu bạc ấy."

Cuộc đối thoại cứ thế kết thúc. Dù sao thì cũng đang chiến tranh lạnh mà, ai nói nhiều hơn thì người đó là tên hề, dù đối phương có vẻ hoàn toàn không nhớ gì về chuyện này.

Có điều, tính xác thực vẫn còn khá đáng để xem xét.

Bác sĩ chỉ đưa ra chẩn đoán sơ bộ là chứng hay quên ngược chiều, nhưng nguyên nhân thì nhất thời chưa thể nói rõ. Hỏi bệnh sử, rồi lại hỏi có chấn thương đầu không. Một buổi sáng nọ trong bếp quả thực đã bất cẩn đập đầu vào cánh cửa tủ treo. "Nhưng chỉ là vết thương ngoài da chút xíu, không có cảm giác gì", đây là lời kể của chính bệnh nhân. "Hơi nghiêm trọng đấy, đập vào vị trí sau gáy, lúc đó nói là thấy tối sầm mắt lại, ù tai phải một lúc sau mới đỡ", đây là lời bổ sung của người nhà bệnh nhân.

Sau đó là đi chụp CT, cộng hưởng từ và điện não đồ, mấy bản báo cáo đều không thấy có gì bất thường. Thế là bác sĩ dặn về nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, có thể là do gần đây áp lực tinh thần quá lớn, nếu tình trạng này không thuyên giảm hoặc xuất hiện các triệu chứng khó chịu khác thì đến tái khám kịp thời.

Có phải rất hoang đường, đúng không?

Người nhà bệnh nhân tựa vào sô pha, dòng suy nghĩ ngổn ngang, như bị hội chứng ám ảnh cưỡng chế mà nhặt lấy nhặt để lông mèo dính trên vỏ bọc sô pha, đồng thời cố gắng bắt phong bắt ảnh tìm kiếm sơ hở của vở kịch này. Thật sự không nhớ ra? Sao lại đột ngột như vậy chứ? Nhưng nhìn vẻ mặt bó tay hết cách của đối phương, em bỗng thấy nản lòng, dường như không thể không chấp nhận tờ giấy phán quyết của số phận. Lại một lần nữa lên tiếng nhắc nhở, chính chị tháng trước đã mang đến công ty rồi.

Thế ư? Kỳ An tỏ ra hơi kinh ngạc, hoặc bối rối, hoặc có chút ảo não, nhìn đăm đăm vào bức tường trắng không một vật trang trí, đang vô cùng cố gắng nhớ lại.

"Dù sao toàn là chuyện vặt vãnh thôi, nhớ hay không chẳng sao đâu." Em an ủi đối phương như vậy, cũng cố gắng thuyết phục chính mình như vậy.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng trong đầu, người nhà bệnh nhân cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận sự thật này, còn giúp nộp đơn xin nghỉ phép năm để ở nhà tĩnh dưỡng.

Trên mạng nói thế nào nhỉ, chăm sóc bệnh nhân cần có sự kiên nhẫn, quan tâm, yêu thương, mặc dù hiện tại vẫn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh.

Không sao, thiên thần nhỏ trong lòng tạm thời chi phối ý chí của em. Em còn có lòng trắc ẩn, lòng bao dung, tấm lòng son sắt đêm đêm hướng về biển xanh trời biếc... à không phải, mục cuối cùng thì không có.

Dẫu thế nào đi nữa, người nhà bệnh nhân đã nhanh chóng tỏ ra chấp nhận tích cực chuyện này, tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của bác sĩ, duy trì giao tiếp tích cực, hỗ trợ tinh thần. Chỉ duy nhất một chi tiết vẫn còn canh cánh trong lòng: chị thật sự không nhớ chúng ta đang chiến tranh lạnh sao?

Đây là một vấn đề vô cùng, vô cùng đáng để tiếp tục xem xét.

***

Lấy đồ ăn mang về, đẩy cửa bước vào bèn thấy Kỳ An dựa vào bàn trà, ngồi trên sàn nhà, đang cùng mèo nhìn nhau trân trối. Theo thói quen, nàng vẫn thích ngồi ở khoảng trống giữa sô pha và bàn trà, dường như đó là bản năng đã khắc sâu vào cơ thể. Cách bài trí phòng khách hoàn toàn theo sở thích của Kỳ An, ví dụ như tấm thảm vải pha dày cộp, rồi ví như khoảng cách giữa sô pha và bàn trà, vừa đủ cho một người ngồi bó gối mà không quá chật chội.

Đúng lúc lắm, kiểm tra thành quả giảng dạy chút nào. Lâm Hứa nhanh chóng nhập vai, diễn một cô giáo tiểu học từ từ dẫn dắt học trò: Tuần trước chúng ta đưa nó đi khám sức khỏe rồi, chị nhớ không?

"... Vậy hả?"

Không sao, cứ từ từ từng bước là được, phải có niềm tin, không được nản lòng. Lâm Hứa thành khẩn niệm thầm trong lòng sáu chữ vàng: kiên nhẫn, quan tâm, yêu thương. Kiên nhẫn là quan trọng nhất.

"Nó còn cắn chị nữa đấy."

"Chị á?" Đáng tiếc là mức độ tiếp thu "kiến thức mới" của bệnh nhân không mấy khả quan, cố gắng nhớ lại nhưng không thành công, song vẫn lặng lẽ lùi chân về sau, ôm đầu gối chặt hơn một chút.

Người nhà bệnh nhân rất nhiệt tình giúp nàng lấp đầy những khoảng trống ký ức, dù đó không phải là phần gì vui vẻ cho lắm, "Do nó không thích đến bệnh viện, vừa lôi cái lồng phi thuyền ra là nó đoán ngay không có chuyện gì tốt lành, nên lúc chị đến ôm nó đã há miệng đớp một cái."

"Hình như có chút ấn tượng." Bệnh nhân gật đầu vẻ đăm chiêu.

Đây là cơ hội tốt để rèn sắt khi còn nóng. "Còn gì khác không, có nhớ ra thêm chuyện gì nữa không?" Ví dụ như chuyện chiến tranh lạnh.

Kỳ An chống cằm nhìn sang, tựa như đọc được suy nghĩ, "Ví dụ như?" Dù chỉ đọc được một nửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!