Tống Kỳ Phàm nhất quyết đòi đi tái khám cùng nàng, Kỳ An nói vậy được thôi, hẹn khám sáng thứ Bảy.
Song thực ra lịch hẹn là vào thứ Sáu. Nàng xin nghỉ nửa ngày, một mình đến bệnh viện, về nhà liền chụp ảnh tờ phiếu đánh giá gửi cho Tống Kỳ Phàm không kèm lời giải thích, rồi tự pha cho mình ly cà phê phin giấy thứ ba trong ngày.
Ly thứ hai vào sáng sớm, ly thứ nhất vào lúc tờ mờ sáng.
Chưa đầy mười phút, khung trò chuyện đã nổ tung, Tống Kỳ Phàm mắng xong thì nghiêm túc xem tờ phiếu: "Thế này là đỡ hơn rồi hả?"
Nàng ngả người trên sô pha, đáp thờ ơ như không phải chuyện của mình, "Tốt lắm."
"Không tốt lên mà cũng chẳng tệ đi."
Kỳ An nhìn dòng tin nhắn mới hiện "Vậy là được rồi" bị thu hồi trong tích tắc, thay vào đó là một chuỗi dấu chấm hỏi.
"Tao hỏi kết quả chẩn đoán của bác sĩ, mày tự thêm thắt tình tiết gì thế hả!"
Nàng chợt thấy oan ức vì không được thấu hiểu: lẽ nào bác sĩ lại hiểu mình hơn chính mình sao, tại sao không thể quan tâm đến cảm giác của mình hơn một chút chứ. Nếu là Lâm Hứa, Lâm Hứa chắc chắn sẽ nói xuôi theo nàng, kiểu như chị thấy tốt là tốt rồi.
Nếu là Lâm Hứa...
Nàng cắt ngang dòng giả định vô ích này, cảm thấy có lẽ mình đúng là đang phát bệnh thật rồi, hơn nữa còn khá nghiêm trọng.
Nàng từ từ thả lỏng cột sống, co người ôm gối, ngây ngẩn trong tư thế đó một lúc, rồi vươn tay lấy chiếc cốc sứ trắng khác trên bàn trà.
Không phải cà phê. Bởi nàng thấy lúc này nên ngủ một lát, thay vì tiếp tục dựa vào caffeine để tỉnh táo.
Nước trong cốc đã lạnh ngắt, không nhớ rõ rót từ lúc nào, quên uống nên để đến tận bây giờ. Nàng đặt cốc lại chỗ cũ, nhận ra có lẽ mình chưa bao giờ nhớ cả, bởi Lâm Hứa luôn đúng lúc rót thêm nước ấm nóng, nàng không vội uống, đợi một lát là nhiệt độ vừa phải. Tống Kỳ Phàm trước đây không chỉ một lần nói nàng bị Lâm Hứa chiều hư rồi, nàng không phủ nhận, ngược lại còn nói đúng vậy đó, thì sao nào, một kẻ độc thân hai mươi bốn năm như mày thì hiểu gì chứ.
Nàng đã quen với nhiệt độ nước như thế, cũng như đã quen với những ngày tháng như vậy.
***
Kỳ An vẫn luôn cảm thấy những nơi như khoa tâm thần hẳn phải cách mình rất xa, nói cách khác, nàng thấy người vào viện kiểu gì cũng không đến lượt mình, trên tàu điện ngầm, xe buýt ngày nào chẳng đông người như vậy, ai mà không mệt, ai mà không phiền chứ.
Song không biết từ ngày nào, dù ở trong môi trường yên tĩnh đến đâu, tai nàng cũng bị rót đầy tiếng ồn ào như thủy triều, giống như vô số người chen vào vành tai nàng để lớn tiếng nói chuyện. Nếu nàng còn ngây thơ như hồi nhỏ, có lẽ sẽ nghĩ phải chăng cư dân nước tí hon đang mở chợ trong tai mình, nhưng rõ ràng nàng không thể, tình trạng này đã vượt quá nhận thức của nàng về chứng ù tai, lúc nghiêm trọng ngay cả sự co bóp và giãn nở của tâm thất cũng gây ra cơn đau tức ngực.
Đi kèm với đó là sự bồn chồn và lo âu ngày càng nghiêm trọng, Kỳ An có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc đang dần mất kiểm soát, những phần u ám, không tươi sáng ngày càng thường xuyên bộc lộ ra trước mặt người khác.
Bệnh nhân như nàng, người khổ sở nhất chính là người thân thiết nhất.
Trong tiếng huyên náo như vạc sôi trong vành tai, đột nhiên xen vào một câu rõ ràng của Tống Kỳ Phàm, "Mày ít nhiều cũng bị Lâm Hứa chiều hư rồi". Nàng chẳng biết điều, ngược lại càng thêm u uất, trong đầu dệt nên một tấm lưới lớn hoàn toàn phi logic để trói buộc bản thân, đổ lỗi cho người khác: tại sao chứ, đều tại mày cả...
Giống như nàng cảm thấy khoa tâm thần cách mình rất xa, chuyện mất kiểm soát cảm xúc dường như cũng không nên thực sự xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Kỳ An vẫn luôn sống dựa vào sự may mắn.
Cho đến năm mới, điều tồi tệ nhất đột nhiên có dấu hiệu nảy mầm điên cuồng, nàng tưởng rằng khoảnh khắc ấm áp nhất không nên nảy sinh những ý nghĩ riêng tư nhe nanh múa vuốt, nhưng Lâm Hứa đã ngủ thiếp đi, vào lúc không giờ, điện thoại của em cứ rung lên liên hồi, là lời chúc mừng năm mới từ bạn bè. Nàng đã lấy điện thoại đi, không đánh thức em dậy, đợi đến khi danh sách dài dằng dặc các diễn viên và đoàn làm phim trên tivi chạy hết mới bế người vào phòng ngủ.
Trong hai ba mươi phút trống rỗng ấy, nàng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ có thể cảm nhận tiếng ồn lại xâm chiếm vành tai một lần nữa, trong tai hỗn loạn cả lên, lý trí và cảm xúc dần bị đồng hóa.
Dường như có sự xô đẩy của biển người, như cơn thủy triều lớn phủ trời lấp đất ập xuống, nàng quá đỗi hoang mang, sợ hãi, lo lắng, bối rối, hoảng hốt vân vân, không phân biệt được rốt cuộc là cảm xúc gì, nên chỉ có thể nói là hoang mang. Kỳ An vẫn luôn không biết có nên tin vào sự tồn tại của linh hồn hay không, song khoảnh khắc này nàng cảm nhận rõ ràng nó đang rơi xuống, rơi xuống từ lồng ngực, phía dưới là khoảng không hư vô không thấy đáy.
Vì vậy, nàng cố sống cố chết muốn níu lấy thứ gì đó, dù bờ vai cô gái rất mảnh mai, bị nàng nắm đến hằn rõ vết đỏ, nhưng khoảnh khắc ấy nàng dường như đánh mất đi một loại cảm xúc gọi là đau lòng, không biết thương tiếc, lý trí đã sắp tan tác, nàng chỉ chăm chăm sợ mình bị cuốn đi như diều đứt dây, sợ bị bỏ rơi, sợ cùng đường cuối lối.
Nhưng cuối cùng người níu giữ nàng vẫn là Lâm Hứa, đầu ngón tay ấm áp lướt qua mí mắt đỏ hoe của nàng, bắp chân đang hơi co lại từ từ thả lỏng, nhỏ giọng nói, em nghe lời chị rồi, chị đừng khóc có được không.
Hành động mang chút ý cưỡng ép đã bị hóa giải bởi sự ngầm chấp thuận của đối phương. Lâm Hứa nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, nhưng lực không đủ để hạn chế bất kỳ động tác nào của nàng, chỉ tựa như một sự trấn an hoặc thuận theo.
Em không né tránh, đến cuối cùng cũng chỉ nói chị nhẹ một chút, nhẹ một chút đi, đón nhận trọn vẹn nỗi đau và sự dịu dàng sắp sửa được ban cho, không hề tỏ ra chút hờn dỗi nào, cứ thế lặng lẽ nuốt hết nước mắt và tiếng r*n r* vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!