Chương 71: Ngoại truyện: Máy hát đĩa.

Thuở ban đầu gặp gỡ, trời luôn đổ mưa.

Dù không phải lúc nào cũng là mùa ẩm ướt nhất, nhưng chính những ngày thời tiết tương tự như vậy, âm u, lạnh lẽo, xám xịt, vừa oi vừa nhớp nháp mới có khả năng khiến nàng đột nhiên chán ghét việc ở một mình.

Lâm Hứa có lẽ cũng vậy, hoặc có lẽ không.

1.

Lần đầu gặp mặt, nàng thầm gọi em là nhóc con. Nàng không biết mình đang tự cao tự đại cái gì, cũng chỉ hơn người ta hai ba tuổi, thế mà cứ thích xem học sinh cấp ba như con nít. Nhưng Lâm Hứa lúc đó thật sự giống hệt một cô bé chưa lớn, có đôi mắt chưa hề thấm đẫm thuốc nhuộm ngũ sắc, trong trẻo lại thuần khiết, cắt tóc ngắn láu lỉnh, đuôi tóc ngang tầm cằm, song tóc mái lại bị cắt rất bằng.

Nếu là đứa trẻ nhà khác, nàng chắc chắn sẽ đánh giá không chút nể nang: trông hơi ngố.

Thế nhưng vì chuyện gói khăn giấy và chai nước, nàng nhìn người khó mà không kèm theo một lớp màng lọc, lại thêm chút tê dại của men say, trong cơn choáng váng lại thấy em có vài phần giống kiểu nữ sinh thời dân quốc sau khi cắt bím tóc. Sợi tóc buông lơi trong gió đêm nhè nhẹ, vì trông mềm mượt và vào nếp quá đỗi ngoan ngoãn nên giống như một đứa trẻ chưa trải sự đời, được bảo bọc rất kỹ.

Song nhóc con dường như sợ nàng, cũng là lẽ thường tình. Vì vậy ngày thứ hai nàng có thu mình lại một chút, ngày thứ ba cũng vậy.

Nàng không rõ mình bị tật gì, dù đi học hay về nhà đều chẳng cần đi tuyến xe số 9 này, nhưng bạn nhỏ một mình về nhà trông có chút tội nghiệp đáng thương. Vốn dĩ là đoạn đường ở rìa thành phố, vắng người lại heo hút, nghĩ đến an ninh hẳn cũng khá có vấn đề.

Thế nên cứ xem như tiêu khiển, dù sao năm nhất không có việc gì quan trọng, bèn bỏ ra nửa tiếng đi bộ đến trường trung học Tân Hải, cùng nhau đón xe, xuống ở trạm sau trạm đường Dân Quyền Đông nơi Lâm Hứa xuống, rồi đổi hai chuyến xe buýt nữa về nhà.

Buổi tối cứ thế mà trôi qua từ từ.

Chính lúc ấy Kỳ An mới nhận ra bản thân mình có lẽ thuộc loại người dễ cảm động, dù bạn bè hay trêu là "có khuôn mặt đa tình và một trái tim vô tình". Song Lâm Hứa khi đó thật sự rất dịu dàng, cẩn thận đưa tới khăn giấy và nước, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống nơi khác. Nàng không biết bạn nhỏ sợ một kẻ say rượu đầu đường, hay là vì đồng cảm xuất phát từ sự mạnh mẽ tương đồng. Dẫu thế nào đi nữa, nàng cũng rất cảm kích, vì em đã tế nhị tránh đi dáng vẻ thảm hại nhất của mình.

Vốn dĩ được bạn nhỏ dỗ dành hẳn là chuyện rất mất mặt, nhưng cảm giác được em gái xinh đẹp quan tâm thật ra cũng khá tuyệt. Sau này thậm chí nàng còn nghĩ sao lúc đó không ôm lấy em mà khóc một trận, dù sao em chắc chắn sẽ không dám đẩy ra hay làm gì khác.

À thôi bỏ đi, nhóc con ngốc nghếch chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp.

Nàng bật cười vì suy nghĩ khinh bạc này của mình: huống hồ tôi cũng đâu đến nỗi sở khanh như thế.

2.

Lần gặp lại, tóc Lâm Hứa đã dài ra nhiều, đuôi tóc dài qua xương quai xanh một chút, chỉ cần chạy vài bước là chúng sẽ tung bay thật đẹp, thanh thoát quyến rũ.

Với lại em không còn để kiểu mái bằng nữa, nên nàng chẳng còn lý do gì để thầm gọi người ta là nhóc con, hay nhận xét là trông hơi ngố.

Nghĩ đến đây nàng lại bắt đầu muốn cười, mãi cho đến khi Lâm Hứa bị bạn kéo đi mất hút ở cuối hành lang, đồng nghiệp đi tới vỗ vai nàng, "Làm gì đó? Trông vui thế?"

Kỳ An không đáp, mà hỏi, phòng tập đầu tiên ở hành lang phía kia, giờ này là lớp gì.

"Lớp Jazz của cô nào ấy... là tiểu Dĩnh đang dạy thay, sao thế?"

"Không sao," Kỳ An xoa xoa gáy, "Tôi muốn đổi lớp với cô ấy."

Cái giá phải trả là một ly trà sữa khoai môn, kết quả là nàng có thể tùy ý chọn một góc thích hợp trong phòng học, lấy cớ giám sát các cô gái đã tập đúng động tác chưa, để quang minh chính đại mà nhìn trộm em.

Rất hời nha, mười ly trà sữa cũng đáng, huống hồ chỉ có một ly.

Lúc đi ngang qua trước mặt Lâm Hứa, dù không có chuyện gì cũng phải kiếm cớ trêu em vài câu, có chút không quang minh chính đại mà dựa thế bắt nạt: Lưng thẳng lên, đầu thấp xuống một chút, gập gối... Lúc tập gập bụng thì lại cố tình chỉ chăm chăm nhìn một mình em: "Ngồi dậy đi, không được lười biếng đâu đấy."

Khiến cho Lâm Hứa rõ ràng là sợ nàng, thấy nàng đi tới là em lại căng thẳng theo phản xạ, môi hơi mím lại, như thể nghĩ rằng lại sắp bị phê bình.

"Động tác cuối cùng mở rộng tay thêm chút nữa sẽ đẹp hơn đó."

Lâm Hứa dường như sững lại một chút, Kỳ An nhẹ nhàng bóp nhẹ vai em cho em hoàn hồn, dễ dàng chạm đến đường nét xương cốt, thả lỏng ra một chút lại có thể cảm nhận được sự dẻo dai và mềm mại của cô gái.

Giọng điệu của nàng cũng dịu xuống theo, như khen ngợi, lại như đang dỗ dành, "Rất tốt, cố lên nhé."

3.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!