Chương 6: Giả tưởng.

Nếu mùa hè đủ dài, nhiều thứ sẽ kịp lên men từ từ, nhưng chẳng biết nên gọi là may mắn hay là bất hạnh.

Mỗi khi sắp tan học, Kỳ An sẽ quay video phân tích động tác, tôi ở nhà xem đi xem lại rất kỹ, đến khi điện thoại báo pin yếu, tôi mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng và có chút nguy hiểm, tôi đang xem điệu nhảy hay là đang xem người đây.

Thực ra tôi đã sớm nhận ra mình không thích con trai, dù có nói là ngưỡng mộ cũng chỉ là dưới góc nhìn khách quan không hề pha lẫn yếu tố giới tính, tâm tư thuần khiết như tờ giấy trắng.

Vậy nên dù tôi chưa từng rung động theo đúng nghĩa cũng có thể tạm kết luận, tôi hoặc là có chút thiên phú độc thân, hoặc là thích con gái. Có lẽ là vế sau, vì những cô gái xuất sắc luôn khiến người ta muốn thân cận.

Nhưng thành thật xin lỗi, tôi thực sự không phân biệt được ranh giới giữa tình bạn và tình yêu của con gái. Bạn thân có thể cùng nhau đi dạo phố, thức đêm trò chuyện, ồn ào chia sẻ những chuyện vụn vặt, ôm nhau và nói thích. Nhưng có thể chắc chắn rằng tôi đã vô lương tâm mắc phải tật trọng sắc khinh bạn, ví dụ như Trịnh Dư Giai hẹn tôi sáng sớm đi chạy bộ, tôi sẽ lười biếng không đi; còn nếu Kỳ An nói vậy, dù tôi có buồn ngủ đến mức không tỉnh táo cũng sẽ bò dậy chải chuốt rồi đúng sáu giờ rưỡi ra khỏi nhà.

Đúng là tiêu chuẩn kép, dù sao cũng không phải lần đầu.

Nghe nói chạy bộ sẽ k*ch th*ch tiết ra endorphin khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Nhưng tôi thực sự không có phúc hưởng thụ, ba cây số thì thở hồng hộc, năm cây số thì thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, mười cây số thì chưa thử, nhưng nghĩ rằng ngoài hồi quang phản chiếu ra thì chẳng có lý do nào khác có thể mang lại cho tôi cảm giác vui vẻ, chứ nói chi đến nghiện. Thứ duy nhất có thể khiến tôi kiên trì là con người Kỳ An.

Nhưng chạy xong vẫn hối hận, sớm biết vậy đã không đùa linh tinh, nói bừa một câu mà nàng thực sự ngày nào cũng rủ tôi đi cùng.

Sau khi bị kéo đi luyện tập, nàng sẽ dẫn tôi đi ăn sáng. Các quán ăn sáng ở đầu phố Nam rất đa dạng, tôi ít khi đến, cũng không biết ngon dở thế nào. So với tôi, nàng giống người địa phương hơn, hỏi tôi thích ăn ngọt hay ăn mặn, quán nào thanh đạm, quán nào đậm đà, nàng đều biết rõ như lòng bàn tay. Điều này khiến tôi càng thêm bối rối, nói bình thường em chỉ ăn bánh mì với sữa là xong, sao lại cầu kỳ thế này.

Kỳ An kinh ngạc nhìn tôi, chúng ta có đang ở cùng Tân Thành không vậy, em chưa từng đến đầu phố Nam sao?

Tôi á khẩu, ngượng ngùng nói, có lẽ là không.

Vậy là nàng tự quyết định, kéo tôi vào một quán trà kiểu Quảng, nói dẫn em nếm thử món ăn quê hương của chị vậy, mùi vị cũng khá chính gốc.

Khi sắp đến cửa, nàng lại nói: "Sau này có thời gian đến Quảng Châu chơi, chị sẽ dẫn em đi ăn."

Nàng nói "món ăn quê hương" rất tự nhiên, khiến tôi càng nghi ngờ rằng lần trước nhắc đến chủ đề này, tôi đã không may đạp phải mìn chỉ là do tôi sợ bóng sợ gió.

Lúc đó tôi không kịp nghĩ, chúng ta vẫn chưa đủ hiểu nhau.

Kỳ An trông có vẻ là người không thích tâm sự, hoặc nói đúng hơn là nàng trông có vẻ không có gì để tâm sự. Mọi người trên thế gian này đều là những người lính chì trong truyện cổ Andersen, cân nhắc nỗi nặng nề của riêng mình, chỉ có nàng là vũ công giấy cắt, vừa mộng ảo vừa nhẹ nhàng, phóng khoáng đến mức khiến người ta ghen tị.

Nàng giống như làn khói không có hình dạng, những cảm xúc nặng nề như buồn bực, tức giận về căn bản không thể lắng đọng trên người nàng. Nhưng đồng thời, ngay cả nụ cười cũng chỉ là hời hợt, chỉ là một động tác kéo khóe miệng, chưa bao giờ khắc sâu vào lòng, nước vừa dội là biến mất không còn dấu vết.

Hôm đến nhà nàng, chúng tôi cùng nhau xếp domino. Đối với tôi, sáu trăm tấm domino là giải trí, một nghìn tấm domino là tu hành. Vừa xếp được nửa chừng, cổ tôi đã đau nhức đến mức không ngẩng lên được. Kỳ An nhanh chóng nhận ra điều gì đó từ tần suất tôi ngẩng đầu, chu đáo nói em đứng dậy nghỉ ngơi một lát đi.

"Hồi nhỏ chị có hay chơi trò này không?"

"Em hỏi cái này làm gì," Nàng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, "Muốn tìm khoảng cách thế hệ à?"

Tôi vô tội, nói ba năm mới một khoảng cách thế hệ mà, cùng lắm là tìm sự khác biệt vùng miền thôi.

Thế là Kỳ An bắt đầu cười, cười ranh mãnh cực kỳ: "Gọi chị gái đi, chị sẽ nói cho em biết."

Tôi lập tức chọn cách giả điếc, bịt kín miệng, chỉ thiếu mỗi việc bịt mắt là hoàn hảo hóa thân thành ba con khỉ "không nghe, không nói, không nhìn".

Cuối cùng vẫn là Kỳ An lùi một bước thỏa hiệp trước, nói đúng hơn là tha cho tôi. Vì nàng đột nhiên gọi tôi Tảo Tảo, rồi hài lòng ngắm nhìn đôi tai tôi từ trắng nõn chuyển sang đỏ ửng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

"Sao chị biết..."

"Nghe bạn nhỏ của em gọi thế," Nàng tỏ vẻ đương nhiên, tay vẫn không ngừng động tác, "Không phải chị nghe lén đâu nha, dù sao thì... giọng của bạn học Tiểu Trịnh vang vọng khắp hành lang đó."

"..."

Tôi cực kỳ buồn bực, lần trước tôi nói gì nhỉ: Trịnh Dư Giai, có bà đúng là phúc của tui.

Tôi kháng cự việc bị gọi là Tảo Tảo theo bản năng, nó khiến tôi vô cớ cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ chơi búp bê Barbie trong mắt người khác. Không biết từ khi nào, những cô chú thường gặp đã gọi tôi cả họ lẫn tên, còn những bậc trưởng bối vẫn quen gọi tôi là Tảo Tảo, câu đầu tiên họ nói luôn là "nhanh quá nhỉ, cứ tưởng con mới cao thế này thôi", đồng thời ra hiệu một chiều cao học sinh tiểu học.

"Sao lại ngại thế," Kỳ An thích trêu người, "Nghe hay mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!