---o0o---
Ngày hôm đó Kỳ An nói, thật ra em bây giờ không cần chị nữa.
Nói thế nào nhỉ, có lẽ nàng nói đúng. Yêu đương quả thật là chuyện rất tốn sức, đặc biệt là khi mỗi ngày tôi đều nhảy tới nhảy lui bên miệng chảo dầu, duy trì một mối quan hệ tiêu hao sức lực lớn hơn nhiều so với hạnh phúc mà nó mang lại cho tôi.
Trong tình cảnh như vậy mà còn đi yêu đương thật là chuyện hoang đường, nỗi buồn vui của bản thân còn chưa kịp chống đỡ, còn phải để ý đến nỗi buồn vui của một người khác.
Ý nghĩ này nảy ra rất vội vàng, đến nỗi tôi không kịp phân biệt đó là cảm xúc thật lòng của tôi hay chỉ là cố chấp của kẻ thua cuộc.
Thời gian đầu tôi quả thật sống rất thê thảm, trên tàu điện ngầm, quán ăn nhanh, trong thang máy đều sợ mình sẽ không kiềm chế được mà khóc bất cứ lúc nào, một mình về ký túc xá là dễ suy sụp nhất, buồn cười hơn là lúc sắp xếp tài liệu tôi vậy mà vẫn có thể tranh thủ rơi nước mắt. Tháng bảy tôi đã bắt đầu vào nhóm nghiên cứu của giáo sư Hà rồi, mấy lần gần đây đi gặp cô, mấy sư tỷ đều nói sắc mặt tôi không tốt, thậm chí giáo sư Hà thấy vậy còn tưởng tôi áp lực quá lớn, lần đầu giảm bớt lượng công việc cho tôi, còn khuyên tôi nên coi trọng sức khỏe, nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhưng thà cô đừng có lòng nhân văn như vậy. Lúc bận túi bụi tôi sẽ càng ít nghĩ đến Kỳ An, chỉ cần công việc lấp đầy tôi đủ chặt, những chuyện lung tung khác sẽ không thể đến gần tôi được.
Cho nên sau khi không có việc gì để làm, cả người tôi đều trống rỗng.
Người nhàn rỗi quá sẽ làm những chuyện vô nghĩa, nghĩ đến những người đã không còn quan trọng.
Bạn phát hiện ra không, ai cũng chưa từng nói yêu, nhiều nhất chỉ là thích.
Vậy từ khi nào tôi đã bắt đầu tự cho rằng nàng yêu tôi nhỉ.
Chiều theo thói quen của tôi mà nói không cần tỏi băm, mỗi ngày đều nói chúc ngủ ngon, không nguyên tắc mà gọi ngược lại tôi là chị gái, cố ý dùng dao dĩa tôi đã dùng để ăn đồ ngọt, ngày kỷ niệm giấu một bó hoa hồng ở góc phòng, thừa lúc tôi không chú ý hôn lên khóe môi tôi, một ngày gửi vô số tin nhắn chị nhớ em.
Nhưng đây là trò chơi, tôi là thằng hề, đừng bởi vì thời gian dài mà cho rằng tất cả những chuyện hoang đường đều có thể thành sự thật.
Tôi đã tin là thật, cũng chỉ có thể trách bản thân mình.
Bạn xem lúc đầu tôi đã nói: tình cảm của chúng tôi bắt đầu từ lời nói dối; tình cảm của chúng tôi bắt đầu từ trò chơi.
Dù là cái nào, làm sao có kết cục tốt đẹp được.
***
Tôi cố ý chọn lúc Kỳ An đi làm để thu dọn đồ đạc của mình, trước khi đi còn gửi cho nàng một tin nhắn WeChat rất khách sáo thông báo, lại còn ác ý thêm một câu, nếu chị ngại em có thể quay video toàn bộ quá trình, tiện cho chị giám sát.
Nhưng Kỳ An làm tôi trở tay không kịp: "Em cứ đến đi, dù sao chị cũng đang ở nhà."
Tôi đột nhiên rất muốn nói, em không cần đồ đạc nữa, phiền chị vứt hết đi giúp em.
Nàng chủ động giải thích, xin nghỉ rồi.
Tại sao lại xin nghỉ nhỉ, nghỉ ốm hay nghỉ việc riêng? Dù là xuất phát từ quan tâm hay lịch sự tôi đều nên hỏi một câu, nhưng tôi không hỏi ra miệng, nhìn chằm chằm vào tên nàng trong khung trò chuyện, đột nhiên có chút ủy mị mà buồn bã.
Không lâu trước đây tôi sẽ tủi thân vì Kỳ An xóa WeChat của tôi, bây giờ mới biết nếu thật sự không còn khả năng nữa, vậy thì danh bạ có thêm hay bớt một người liên hệ đều không còn quan trọng.
Nàng càng tỏ ra bình thản không để ý, càng làm cho tâm trạng rối như tơ vò của tôi trở nên đáng thương hơn, giống như chỉ có một mình tôi bị bỏ rơi vậy. Đôi khi tôi không chắc giữa tôi và Kỳ An ai tàn nhẫn hơn, hoặc là cả hai đều như nhau, chỉ là nàng đóng vai người xấu chủ động nói chúng ta chia tay đi, chỉ ra chúng ta không hề hợp nhau, còn tôi thì vẫn luôn ôm hy vọng mọi chuyện sẽ biến mất, chúng tôi vẫn còn đường lui.
Tôi không bao giờ muốn quan tâm đến nàng nữa, Kỳ An lại có tâm trạng quan tâm tôi.
"Mấy ngày nay bệnh dạ dày có tái phát không?"
Lời nàng thường hỏi trước đây giờ đã đổi vị, giống như để hoàn thành một chỉ tiêu nào đó mà qua loa cho xong. Thật sự không bằng không nói. Tôi đương nhiên cũng không khách khí:
"Khỏe re, không đến lượt chị quan tâm."
Như vậy là hoàn toàn không còn gì để nói với nhau nữa. Tôi im lặng thu dọn đồ đạc dưới ánh mắt của Kỳ An, cho đến khi tất cả đều đã sắp xếp xong. "Chìa khóa..." Tôi muốn nói là chìa khóa trả cho chị, nhưng khi tay thọc vào túi áo tôi mới nhận ra mình trước khi ra cửa không may đã đổi áo khoác, vừa khéo như vậy, chìa khóa lại ở trong túi chiếc áo khoác kia.
Thật là cái tình tiết sến súa lúng túng gì cũng để tôi gặp phải, trong đầu tôi nhanh chóng ôn lại câu chuyện ngụ ngôn Cậu bé chăn cừu, lý do "quên mang chìa khóa" này nói ra lần thứ hai nhìn thế nào cũng giống như cố ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!