Từ lúc đó trở đi, tôi cuối cùng cũng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, có lẽ chúng tôi sẽ có một trận cãi vã nảy lửa, điều này có lẽ không hẳn là chuyện xấu, bởi Kỳ An bây giờ lúc nào cũng trông rất mệt mỏi. Nàng chẳng nói gì, mọi chuyện đều giữ trong lòng, nếu như trước đây Kỳ An luôn tỏ ra không quan tâm đến vui buồn thì bây giờ nàng thực sự rã rời, cả người có một nỗi u uất khó tả.
Nhưng Kỳ An quá chu đáo hay nói đúng hơn là quá tự trọng, nàng không muốn trút cảm xúc của mình lên người khác, dù tôi hết sức nghi ngờ một vài yếu tố tiêu cực nảy sinh có liên quan đến tôi.
"Dạo này có phải rất mệt không?"
Mỗi lần tôi hỏi vậy, Kỳ An đều cười ngây vô tội, "Nào có mệt, công việc bình thường, sao vậy?"
Kỳ An hầu như không kể cho tôi nghe về công việc của nàng, nhưng lại vô cùng nghiêm túc quan tâm đến mọi chuyện của tôi. Khoảng thời gian đó, thi lại, hoàn thiện luận văn và bảo vệ diễn ra liên tiếp, sau đó lại cùng khoa chuẩn bị dạ hội tốt nghiệp. Các anh chị khóa trên theo ý của giáo sư Hà thường chủ động dẫn tôi tham gia một số hoạt động giao lưu học thuật, để không quá lộ vẻ non nớt, tôi buộc phải tiếp tục "dùi mài kinh sử" vào cuối kỳ tốt nghiệp lẽ ra đã tương đối thoải mái, nên lúc nào trông cũng rất bận rộn. Sau này tôi nghĩ có lẽ chính vì vậy mà nàng luôn để ý đến cảm xúc của tôi.
Song về một mặt nào đó cũng đang né tránh giao tiếp.
Nói vậy nghe có vẻ mâu thuẫn, bởi tôi vừa mới nói Kỳ An luôn để ý đến chuyện của tôi. Nhưng vấn đề là những nội dung nàng bằng lòng trò chuyện với tôi đều quá điềm tĩnh, quá hời hợt.
Ví dụ như "Ngày mai chị còn phải tăng ca không" thì được, "Tăng ca có mệt không" thì không được, "Bánh mì sandwich ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu khó ăn quá" thì được, "Tại sao không thích nhắn tin WeChat với người khác" thì không được.
"Vì không thích." Nàng nói chẳng khác nào không nói, hỏi ngược lại tôi, "Em rất thích sao?"
"Thường dùng không có nghĩa là thích."
Nàng chợt khẽ cười, "Dạo này em thường xuyên liên lạc với Lê Thu lắm nhỉ?"
Tôi hơi nhíu mày nhìn nàng. Bởi tôi quen để WeChat ở đầu máy tính, tiện theo dõi tin nhắn kịp thời. Đôi khi khung trò chuyện cứ trực tiếp để trên màn hình, Kỳ An nhìn thấy cũng chẳng lạ, nhưng nàng thấy rồi, lại cố tình hỏi một câu biết rõ còn hỏi thì có vẻ thừa thãi vô cùng.
"Em luôn nói chuyện với cô ấy... chị không thích lắm."
Khi nàng nói chuyện có chút do dự, nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng. Phản ứng đầu tiên của tôi là giữa chúng tôi tồn tại một sự hiểu lầm nào đó, bèn giải thích thứ nhất em không phải luôn nói chuyện với chị ấy, hơn nữa nội dung trao đổi cũng chỉ là về kỳ thi lại và kết quả thi lại, không có chuyện gì khác.
"Chị biết." Kỳ An lại cười, "Nhưng em có từng nghĩ đến cảm xúc của chị không?"
Tôi lại dời mắt từ danh sách việc cần làm đang chỉnh sửa sang nàng lần nữa, gần như sắp vì phản ứng khác thường của nàng mà lo lắng bất an, nửa lo lắng hỏi, sao thế chị.
Kỳ An lại hạ giọng xuống một chút, mở lời trước tiên gọi tên tôi, có thể nói là hòa nhã, nhưng lời nói ra như lưỡi dao, "Lâm Hứa, nói thật, em một chút cũng không nhìn ra trước kia cô ấy thích em sao?"
Nàng bình tĩnh nói tiếp, "Em nói xem ngày nào chị cũng khó chịu có đúng không?"
Tôi như bị tước đoạt quyền nói, không trả lời được. Mục cần làm "nạp tiền thẻ nước" còn chưa kịp ấn nút lưu, thế giới tạm thời bị cắt điện, mất đi động lực tiếp tục vận hành, còn tôi mắc kẹt trong khoảnh khắc này, bó tay chịu trói.
"Em không biết... em thật sự không biết," Tôi cảm thấy khi mình mở miệng lần nữa giống như một kẻ ngốc đáng thương, "Làm sao chị biết được, chị biết bao lâu rồi... tại sao không nói cho em biết?"
Có thứ gì đó nóng ẩm từ từ lan ra, nhưng không phải từ hốc mắt, bởi khóc không nên đau, song trước mắt tôi quả thực mờ mịt. Suy nghĩ cũng theo đó mà ngày càng không rõ ràng, ngẩng đầu lên không biết nên xin lỗi hay tiếp tục giải thích.
"Nếu chị sớm nói cho em biết một chút... Em không cố ý..."
"Chị có nói với em hay không thì có gì khác nhau chứ, em sẽ chặn cổ hay là xóa WeChat của cổ, giống như trẻ con mẫu giáo cầm lý do không ra gì để tuyệt giao, từ mặt nhau?"
Tôi chưa từng nghĩ Kỳ An nói chuyện sẽ trở nên cực đoan như vậy, dù chỉ là lời giận dỗi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như tôi chưa bao giờ có một nhận thức chính xác về tính khí của Kỳ An. Phần lớn thời gian nàng dường như hoàn toàn không có tính khí, là cái cảm giác hư ảo không tốt cũng chẳng xấu, nàng hầu như chưa bao giờ thực sự tức giận, đồng thời bao dung và thông cảm không phải xuất phát từ tự nguyện. Nói trắng ra là đều không quan tâm.
Vì vậy, khi đối diện với Kỳ An mà cảm xúc hoàn toàn viết trên mặt, tôi cảm thấy bối rối chưa từng có.
Nàng sắc bén nhìn sâu vào mắt tôi, nhưng tôi không nhìn thấu đôi mắt nàng, trong đôi mắt đen láy ấy không phân biệt được cảm xúc.
"Chị luôn không vui là vì chuyện này sao," Tôi mơ hồ nắm lấy lưng ghế, "Vậy em-"
"Không phải," Nàng nói, "Em không hiểu, đừng hỏi nữa."
"Em không hiểu, tại sao không thể nói với em?" Tôi cảm thấy linh hồn mình thoát xác, dùng góc nhìn của Thượng Đế kỳ quái bàng quan, còn Lâm Hứa này chắc chắn là điên rồi, ít nhất không điên cũng ngốc, nếu không nàng sẽ không cố chấp hỏi dồn một câu trả lời hoàn toàn không cần thiết. "Chị bây giờ như vậy, em không biết chị đang từ chối em hay là đang từ bỏ em nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!