Chương 48: Mê sảng.

Song tôi lại mơ màng ngủ thiếp đi trước thời khắc giao thừa, Kỳ An phải chịu trách nhiệm phần lớn về chuyện này. Rõ ràng là nàng bảo tôi ngủ một lát trước, còn chắc chắn hứa sẽ gọi tôi dậy trước khi chuông đếm ngược, nhưng khi tôi mơ hồ mở mắt thì đã thấy mình được nhẹ nhàng bế lên giường, đầu lún vào chiếc gối lông vũ mềm mại xốp phồng.

"Mấy giờ rồi..."

Kỳ An ngồi xuống bên giường, từ tốn xoay chiếc đồng hồ điện tử đầu giường lại một chút, nói, mười hai giờ ba mươi bảy.

Tôi ngơ ngác mấy giây, chậm rãi chấp nhận sự thật đã bỏ lỡ khúc ca Đêm nay khó quên. Trong phòng ngủ không bật đèn, nhờ ánh sáng dịu nhẹ từ phòng khách hắt vào, nàng cúi đầu nhìn vào mắt tôi, "Không vui hửm?"

"Không đến nỗi..." Tôi rất chậm rãi lắc đầu, vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê thiêm thiếp, đưa tay tìm tay nàng, "Trước kia năm nào cũng xem, thành thói quen rồi, dễ dàng coi nó như một loại nghi thức, thực ra chỉ là thói quen thôi, bản thân thói quen thì không có ý nghĩa gì..."

Tôi chợt nghĩ đến điều quan trọng hơn, hối hận nói: "Em còn chưa kịp chúc chị năm mới vui vẻ nữa."

Nhưng sự chú ý của Kỳ An dường như đã chuyển dời sang chỗ khác, không giống như đang nghe tôi nói gì, nàng nhẹ nhàng nắn đốt ngón tay tôi, suy nghĩ một lát rồi hỏi, "Em cũng sẽ chúc người khác năm mới vui vẻ sao?"

Tôi không hiểu ý nàng, khẽ hé miệng, do dự một chút mới nói, dù sao hôm nay là năm mới mà.

Kỳ An nheo mắt lại như loài mèo, không lộ vẻ gì. Tôi nhất thời khó đoán được cảm xúc của nàng, chỉ nghe thấy nhịp tim mình có một khoảnh khắc bất thường, như thể linh cảm trước được một điềm chẳng lành nào đó.

Tôi vội vàng giải thích: "Nhưng chị là người đầu tiên."

Thế là Kỳ An rất nhẹ nhàng mím khóe miệng, lại càng cúi thấp đầu, má áp sát lại, giọng điệu kỳ lạ kẹt giữa ranh giới của thỉnh cầu và mệnh lệnh, "Hôn chị đi."

Tôi hơi nghiêng người dậy, môi vừa chạm vào má nàng, Kỳ An đã bất ngờ nghiêng đầu đáp trả nụ hôn, ấn tôi trở lại gối. Mãi sau tôi mới hiểu được một vài sở thích nhỏ cá nhân của Kỳ An, ví dụ như khi tôi chủ động thì nàng sẽ áp ngược lại, mạnh mẽ đến mức không cho phép có một chút giãy dụa nào.

Mùi gỗ thông ấm áp từ cổ áo nàng, không biết là nước hoa hay nước giặt. Tôi nghĩ đến một loại cây bụi tên là hương thảo, không biết vì sao lại có tên như vậy, liệu có mang hơi thở câu hồn đoạt phách như trên người nàng không.

Toàn bộ suy nghĩ của tôi đều ngừng lại, hoàn toàn bị động cảm nhận đường đi ngón tay nàng nhẹ lướt trên người tôi, từ vành tai xuống xương quai xanh, thản nhiên trượt xuống theo đà, thỉnh thoảng dừng lại xoa bóp thêm một chút. Động tác của nàng vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng bản năng mách bảo tôi rằng Kỳ An làm vậy thực ra là đang giận dỗi, tôi rụt người lại tránh tay nàng.

"Chị gái..."

Hai chữ này bình thường gọi là làm nũng, bây giờ lại nhuốm màu vội vàng an ủi thậm chí là lấy lòng.

"Không muốn hửm?"

Nàng dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ đuôi mắt tôi, tay kia vẫn chống ở vị trí xương hông tôi, không dùng lực, hơi ấm ngược lại dễ dàng thấm vào tận xương tủy qua lớp da nhỏ áp sát, như dòng điện li ti bò qua những dây thần kinh yếu ớt.

Kỳ An áp sát quá gần, nói chuyện với tôi chỉ cần thì thầm, mỗi hơi thở mang theo hơi nóng đều như g*m c*n, vừa ngứa vừa đau.

Sao tôi có thể nói không muốn, nhưng hành động của nàng trực tiếp bộc lộ d*c v*ng bao nhiêu thì vẻ mặt cũng đồng đẳng kiềm nén hồ băng sâu thẳm bấy nhiêu, chia cắt đến mức khiến người ta không khỏi e sợ.

Tôi vô thức nhíu mày, giọng vì căng thẳng mà hơi nghẹn lại, "Muộn lắm rồi, ngày mai... được không."

Tôi không thấy chút gợn sóng nào trong đáy mắt nàng, có chút hoảng loạn lại đi nắm lấy cổ tay nàng, càng nhỏ giọng hơn, em chưa cắt móng tay.

Nàng gạt tay tôi ra, tiện tay vuốt mớ tóc rối, hờ hững nói, không cần đâu em.

Thế là tôi không dám động đậy nữa, chỉ nói nhẹ một chút. Bánh mì chiều ở cửa hàng tiện lợi tùy tiện chọn không biết là quá lạnh hay quá ngọt ngấy, cộng thêm mấy ngày liên tục không nghỉ ngơi đầy đủ, từ tối đã luôn tức ngực, chóng mặt, trong bụng như có Godzilla đang giẫm đạp, cả người luôn trong trạng thái gắng gượng, cho đến khi không chống đỡ được nữa thì ngủ thiếp đi.

Tôi không muốn xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn không chọn cách đẩy ra, nhẹ nhàng quấn lấy sau gáy nàng như muốn bám vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Tôi dần dần lạc lối trong hơi thở của rừng quýt sau mưa, như trúng tà mơ màng nghĩ vẩn vơ, chỉ là những ý nghĩ này không đẹp đẽ, cũng không xúc động. Có một giọng nói đơn điệu và trống rỗng gõ cửa, lặp đi lặp lại: Là vấn đề của tôi ư.

Đúng vậy nhỉ.

Tôi nên cảm thấy may mắn vì điều này, không phải sao, may mắn nhận được sự nuông chiều và ban ân của nàng, càng nên biết đủ, nên vui mừng.

Nhưng tôi dường như vừa trải qua một cuộc tu hành khổ hạnh, tứ chi lạnh lẽo tê dại đến cực điểm. Tôi rất rõ mình là người thế tục đến nhường nào, tuyệt đối không làm được tứ đại giai không, song lúc này tôi thực sự cảm thấy một phần nào đó đang mất đi, để lại một khoảng trống ngay giữa tim.

Mắt tôi trong bóng tối liên tục mất nét rồi lại cố gắng lấy lại tiêu cự, cuối cùng chỉ có thể cay xè bỏ cuộc vô ích. Hôm nay Kỳ An chẳng dịu dàng chút nào, như một trận sóng thần băng giá ập đến không báo trước, tham vọng và mục đích rõ ràng thể hiện trong hành động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!