Nàng trở về, trên tay bưng nước ấm và khăn nóng. Tai tôi lại bắt đầu nóng bừng, tôi không tự nhiên dời mắt đi.
Kỳ An bị phản ứng của tôi chọc cười, khẽ khàng nói, dù sao thì cũng thấy hết rồi.
Ngừng một chút, "Đâu chỉ là thấy qua."
Nửa câu sau dù nàng đã cố ý hạ thấp giọng, từng chữ từng chữ đều dính lại mơ hồ, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một, ngọn lửa từ đầu ngón chân lan đến đỉnh tai, nóng đến mức toàn thân muốn rịn mồ hôi mỏng.
Tôi ấp a ấp úng tìm một lý do tồi tệ: "Đèn chói quá."
Cái lý do này còn tệ hơn cả mấy cái bút chì gỗ mười tệ một bó ở cổng trường tiểu học. Nhưng Kỳ An thế mà không trêu chọc tôi nữa, ngoan ngoãn tắt đèn đầu giường, bật sáng màn hình điện thoại để lại chút ánh sáng: "Bây giờ được chưa?"
"... Tạm được."
Tôi không biết nàng làm sao lại phối hợp diễn kịch với tôi như vậy, có lẽ là do vừa chiếm tiện nghi của tôi, nên bây giờ đáp lễ cũng cho tôi chút lợi lộc.
Ý thức của tôi lại bắt đầu mơ hồ, mông lung không rõ, bị thứ cảm xúc hỗn loạn không tên bao phủ. Cảm giác này khiến tôi hoảng loạn, là do đường huyết hay sự thay đổi hormone? Có một từ hình như dùng để miêu tả nó: Post
-coital Dysph...
Không nhớ ra đọc thế nào rồi.
Với tinh thần cầu tri đến cùng, tôi muốn tìm điện thoại tra từ điển bách khoa theo bản năng, rồi lại tự thấy cái ý nghĩ của mình buồn cười, tỉnh táo được vài phần.
Biết rồi thì sao chứ, công cụ tìm kiếm cũng đâu độ được chúng sinh.
Kỳ An trở lại nằm bên cạnh tôi rồi nói, hình như bên ngoài đang có tuyết rơi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, ánh sáng xuyên qua rèm cửa dường như quả thật trắng hơn đêm qua.
"Em muốn xem không?"
"Không cần," Tôi lắc đầu, lún sâu vào gối không muốn động đậy, lại hỏi, "Là bông tuyết, hay là mưa đá nhỏ?"
"Mưa đá, nhưng bây giờ có lẽ bắt đầu có tuyết rơi rồi," Kỳ An nói, "Vừa nãy còn có tiếng sột soạt, bây giờ thì không còn nữa, em có để ý không?"
Tôi nhìn nét mặt nghiêng của nàng, trong ánh sáng nhợt nhạt dịu dàng đến lạ thường. Tôi chợt nghĩ, thật ra giữa chúng tôi có thể bình tâm tĩnh khí nói vài chuyện râu ria đã là rất đáng mãn nguyện rồi.
Tôi không quan trọng việc mình là tín đồ của Plato hay Freud, nhưng nếu nhạy bén nhận ra vài dấu hiệu của sự xa cách, sẽ chọn một cách khác để bù đắp. Ôm hôn, môi răng quấn quýt và những ý niệm tr*n tr** hơn không chỉ nảy sinh vào những khoảnh khắc nồng nhiệt nhất, nó còn có thể được dùng để rút ngắn khoảng cách giữa hai trái tim, để cưỡng ép chống lại việc linh hồn trú ngụ bên trong chúng dần xa nhau.
Nên tối nay là vậy sao, trước đây cũng vậy sao.
Khi tỉnh dậy, bên gối đã trống không. Buổi sáng tôi không có tiết, nên không ngại kéo dài giấc mộng đẹp đến tận rất muộn, nhưng Kỳ An thì không thể. Tôi nằm trên giường ngơ ngác thả lỏng một lúc, rồi theo lệ giúp nàng gấp bộ đồ ngủ đã thay ra.
Trong điện thoại, những chấm đỏ chưa đọc đều là tin nhắn của Kỳ An: "Cháo trong nồi, chị đã bật chế độ giữ ấm rồi."
"Nếu còn muốn ăn gì khác, trong tủ lạnh có bánh ngọt."
"... Bé ngốc đừng quên tắt nguồn điện!"
"Hôm nay chị sẽ về nhà sớm hơn một chút."
"Chuẩn bị bữa tối có hơi muộn, tối nay qua ăn đồ mang về với chị nhé, ăn một mình chán lắm."
***
Trận tuyết rơi đêm khuya tạnh vào rạng sáng, đến tối chỉ còn dính một lớp bùn đất ướt át dưới đế giày. Lúc vào cửa, Kỳ An đang cho mèo ăn, tôi mới nhớ ra trước khi về trường mình quên đổ đầy thức ăn vào bát cho nó.
Tôi lập tức nhận lỗi, Kỳ An không để ý nhún vai, chỉ vào túi thức ăn khô để ngang trên ban công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!