Chương 42: Rã rời.

Lê Thu trước đó nói muốn giúp tôi sửa sơ yếu lý lịch, tôi cứ tưởng chị chỉ khách sáo qua loa, nói cho có lệ, ai ngờ chị thật sự để tâm, thậm chí không mời mà đến giục tôi: "Mau chóng liên hệ với giáo sư hướng dẫn đi, coi chừng hết chỉ tiêu đấy."

Lúc ấy trong đầu tôi toàn là dấu chấm hỏi, nói đã đến khi nào chứ.

Thế là tôi nhận được một đoạn ghi âm dài dằng dặc, vừa khuyên nhủ vừa phân tích thiệt hơn lại vừa trách móc đầy đau lòng, khiến tôi không thể không hành động ngay, mở tài liệu ra bắt đầu viết bản nháp.

"Có giáo sư hướng dẫn nào có ý định theo chưa?"

Tôi hết sức nghi ngờ nếu tôi dám nói với chị là chưa, chắc chắn sẽ lại bị trách mắng một trận nữa.

Cũng may tôi đã sớm tìm hiểu tài liệu và chuẩn bị trước, nói với chị hai lựa chọn về giáo sư hướng dẫn mà tôi tương đối ưng ý.

"Nếu có thể," Chị nói, "Cá nhân chị nghiêng về việc theo học giáo sư Hà hơn. Chị học thạc sĩ chuyên ngành văn học so sánh, lúc tra tài liệu đã đọc rất nhiều bài viết của giáo sư Hà, tạp chí C thì nhiều vô kể, dự án trong tay cũng không ít, cơ hội tốt."

Lời khuyên của Lê Thu rất chi tiết, từ cách dùng từ, hình thức đến nội dung, tôi sửa bản tự giới thiệu xong lại gửi cho chị xem lại. Lê Thu nói, có thể khen bản thân nhiều hơn chút nữa, đừng ngại ngùng.

Tôi: Thế chẳng phải là "thùng rỗng kêu to" sao [che mặt]

Lê Thu: Mặt quan trọng hay chỉ tiêu quan trọng?

Tôi: Mặt.

Lê Thu đáp lại bằng một nụ cười "chết chóc" kèm theo động tác xua tay, uy h**p tôi: "Em sửa hay không?"

Tôi: Sửa sửa sửa.

Chị cạn lời: "Em cứ lì lợm đi, để em gái chị xem chị có thu phục được em không."

Chiều ngày hôm sau khi gửi email đi, tôi đã nhận được thư trả lời. Giáo sư Hà ngày thường ngoài việc đảm nhận công tác nghiên cứu khoa học, còn dạy hai môn cho nghiên cứu sinh tiến sĩ, bận rộn đến mức nào có thể tưởng tượng được. Tôi hoàn toàn không dám hy vọng cô sẽ trả lời tôi nhanh như vậy, lúc nhìn thấy thông báo email mới, trong lòng khẽ run lên: tốc độ này, tám chín phần mười là không cần suy nghĩ đã loại bỏ rồi.

Nhấp vào xem thì phát hiện thư trả lời của giáo sư Hà khá dài, ngoài những lời khách sáo như "Rất vui vì em đã quan tâm đến đề tài của tôi", còn hỏi mấy câu liên quan đến dự án mà tôi đã tham gia trước đây, cuối cùng thậm chí còn trực tiếp cho số điện thoại, "Là id WeChat, có vấn đề gì cứ thoải mái trao đổi với tôi."

Tính sơ sơ thì có lẽ là có hy vọng giữ được chỉ tiêu.

Đây có lẽ là tin tốt duy nhất trong những ngày gần đây. Chắc là những chuyện xui xẻo đều thích tụ tập lại với nhau, không biết học ở đâu cái thói quen của động vật sống bầy đàn nữa.

Đầu tiên là tôi trao đổi với giáo sư hướng dẫn về đề tài luận văn tốt nghiệp, dù giai đoạn trước đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, nhưng trong quá trình trao đổi, cô cho rằng ở giai đoạn hiện tại muốn làm tốt đề tài này là quá khó nên đã tế nhị bác bỏ. Tôi chưa kịp thương tiếc cho những thành quả lao động đổ sông đổ biển, vội vàng bắt đầu nghĩ đề tài mới.

Tuy không đến mức vì chuyện nhỏ này mà suy sụp tinh thần, nhưng vừa bắt đầu đã bị phủ nhận thì cảm giác dù sao cũng không dễ chịu gì.

Buổi tối ăn cơm, Kỳ An nói với tôi: "Dạo này chị hơi bận, có lẽ cuối tuần không thể ở bên cạnh em được."

Giọng nàng rất mệt mỏi, nói dự án có chút vấn đề, bị chậm tiến độ, nên dạo này buổi tối phải tăng ca, nhiều chỗ cần tổ trong nhóm phối hợp lại.

Lúc đó, thời gian tôi làm gia sư đã chuyển từ tối thứ Sáu đến Chủ Nhật sang chiều thứ Bảy và Chủ Nhật, vốn tưởng rằng sẽ có thêm thời gian cùng nhau ăn tối, nào ngờ lại gặp phải chuyện này.

"Có cần buổi tối về ăn cơm với em rồi lại về công ty không?"

Tôi không biết là bị cháo nóng làm bỏng hay là bị lời nàng làm nghẹn, vội rút tờ giấy ăn, quay lưng đi che miệng ho, một lúc sau mới nói: "Chị tốt nhất nên nhanh chóng giải thích là chị đang nói đùa, nếu không bây giờ em sẽ kéo chị đi khám bác sĩ."

Kỳ An gắng gượng chút tinh thần cười với tôi, giọng điệu không biết là nghiêm túc hay không: "Sao vậy em, không được hở?"

"Buổi tối em ăn ở căng tin là được rồi," Tôi lắc đầu, "Chị vốn đã rất bận rồi, em còn làm phiền chị thêm nữa, thế thì ra cái gì."

Nàng cụp mắt thổi thổi bát cháo, không nhìn ra vẻ mặt gì, im lặng một lát rồi mới ngước mắt lên: "Vậy thì em phải chụp ảnh gửi cho chị, ăn cái gì, ăn xong chưa đều phải gửi cho chị xem."

"Giám sát từ xa hả?"

"Như vậy cũng không được sao?" Nàng cố ý hỏi ngược lại, rồi lại chớp chớp mắt, "Công ty chị sáu giờ đến bảy giờ rưỡi ăn tối, lúc đó có thể gọi điện thoại cho chị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!