Dường như kể từ ngày ấy tôi và Kỳ An đều bắt đầu ngầm tìm kiếm một sự cân bằng nào đó, cân bằng thời gian, cân bằng lệch múi giờ, cân bằng tình cảm, cân bằng sự cho đi... Trước đây sao tôi chưa từng nghĩ tới có nhiều thứ cần phải cân bằng đến vậy, chúng đều nối liền trên mạch điện của một mối quan hệ thân mật, một cái hỏng là cả mạch đều đứt.
Tôi nhìn ra được Kỳ An đang cố gắng rút ngắn thời gian làm việc buổi tối, nhưng cũng dễ dàng nhận thấy là nàng phải từ bỏ giờ nghỉ trưa ở công ty, vì vậy mỗi ngày chưa đến mười giờ mắt đã đỏ hoe như thỏ con, nhìn mọi thứ đều phải hơi nheo mắt, mở cũng không nổi.
Buổi tối cuối tuần chúng tôi xem phim trong phòng ngủ, dùng máy chiếu xem "Những Mảnh Ghép Cảm Xúc". Phim là do Kỳ An tìm, trước đó nàng từng hỏi tôi muốn xem thể loại nào, tôi nói muốn loại nhẹ nhàng một chút, không hack não không kinh dị, thế là nàng chọn một bộ phim hoạt hình.
Nói sao nhỉ... có chút đáng yêu.
Nhưng Kỳ An trông thật sự rất buồn ngủ, mắt mở một lát là đã hoe hoe ngấn nước, lúc đầu còn dựa vào vai tôi nghịch vành tai tôi, chẳng bao lâu sau đã xê dịch người gối lên đùi tôi, thỉnh thoảng nhắm mắt một lúc, nếu không thì sẽ ch** n**c mắt.
"Buồn ngủ thì đi ngủ sớm đi chứ."
"Không buồn ngủ," Nàng ngang ngược chối, dụi dụi mắt rồi lại nhìn về màn hình, "Chỉ là có một khoảng thời gian nào đó đột nhiên rất muốn ngủ, nhưng thực ra chỉ một lát thôi, qua rồi lại ổn cả."
Tôi nói, một là chị mệt mỏi quá độ, nghỉ sớm đi; hai là chị mắc chứng ngủ rũ, chữa sớm đi.
Kỳ An nhắm mắt cười, chẳng mấy thiện cảm khẽ mắng tôi, cút.
Nàng cố chấp không ngủ, buồn chán không biết làm gì, cứ trằn qua trọc lại, lúc thì xem phim, lúc thì rủ rỉ nói chuyện phiếm với tôi.
"Sao lại có pizza bông cải xanh chứ, đúng là món ăn hắc ám mà!"
"Con voi màu hồng phấn..."
"Thật ra Sadness cũng khá đáng yêu, nhưng chị thích Disgust nhất, mặt chán đời ngầu quá..."
Câu cuối này lặp đi lặp lại trong đầu tôi hai lượt, cuối cùng không nhịn được muốn hỏi chị không thấy câu "thích Disgust nhất" này có chút kỳ lạ sao, đang định mở miệng thì phát hiện lông mi nàng đã khép lại yên ổn, dường như vừa mới thiếp ngủ. Tôi từ từ vặn nhỏ tiếng phim xuống, cuối cùng để lại một chút âm thanh rất nhỏ, sự yên tĩnh đột ngột ngược lại dễ làm người nửa tỉnh nửa mê giật mình.
Kỳ An ngủ không sâu, thế nên lộ ra vẻ ngoan ngoãn dễ đánh lừa người khác. Nhưng thực ra lúc ngủ nàng rất không yên phận, thích đạp chăn, có lúc bị lạnh còn bị đau khớp, một đêm tôi phải đắp lại cho nàng mấy lần, sau đó tôi trực tiếp hóa thành gấu koala bám lấy cánh tay nàng không cho cử động lung tung, từ đó hiệu quả hơn hẳn.
Tôi rất ít khi thấy Kỳ An ngoan ngoãn như vậy, nhưng nàng giống như một món đồ lưu ly trong suốt nào đó, không giấu được vẻ mệt mỏi, đồng thời càng khiến người ta bắt đầu lo lắng chạm đến giới hạn chịu đựng của nàng.
Phim chiếu đến đoạn chú voi hồng phấn từ bỏ bản thân giúp Joy ngồi xe tên lửa thoát khỏi vực thẳm ký ức, tôi ép ánh mắt mình rời khỏi gương mặt Kỳ An, để nhìn vệt cầu vồng dài phía sau xe tên lửa.
Không có lý do gì cả, nhưng tôi có chút không dám nhìn nàng.
***
Những cuối tuần như vậy có lẽ đã duy trì ổn định được ba bốn tuần, Kỳ An đột nhiên nói với tôi Chủ nhật này có chút việc, nàng có một người bạn đại học năm nay bắt đầu làm nhà thiết kế độc lập, thành lập thương hiệu thời trang của riêng mình, gần đây cửa hàng trực tuyến khai trương, cần chụp ảnh mẫu mặc thử, nhờ nàng giúp.
"Quen ở câu lạc bộ trượt ván, cùng khóa với chị, tình bạn chí cốt từng chứng kiến chị ngã gãy tay... Mặc dù chỉ có mạng của chị chịu trận thôi."
Tôi không kịp suy nghĩ, vô thức hỏi, "Con trai hay con gái thế."
Nàng nói là con trai, trông giống Bart Simpson trong phim hoạt hình nước ngoài, rồi chống cằm cười tủm tỉm nhìn sang, hỏi ngược lại tôi, "Em để tâm lắm sao?"
Tôi đương nhiên chối bay chối biến. Kỳ An lại cười, "Có thể ghen, đừng không ghen."
Suy nghĩ một chút, nàng lại nói, "Rảnh rồi sẽ ở bên em mà."
Vì mối quan hệ bạn học, tôi không hoàn toàn coi chuyện này là công việc làm thêm của nàng, nhưng buổi sáng Kỳ An gửi cho tôi một tin nhắn, là ảnh chụp, ở tiệm làm tóc, nàng nói, sắp đổi kiểu tóc rồi nè, đoán thử trước xem.
Điều tôi không ngờ là, nàng đã cắt tóc ngắn.
Không liên quan đến đẹp hay không, bản thân tôi cũng không đặc biệt thích tóc dài hay tóc ngắn. Nhưng Kỳ An thì khác. Từ lúc mới quen Kỳ An tôi đã biết nàng không thích tóc ngắn, bởi có lần nàng than phiền mùa hè quá nóng, tìm tôi mượn dây chun buộc tóc. Tôi tháo vòng chun từ cổ tay xuống, cứ ngỡ là đúng mà nói một câu, "Cắt tóc ngắn có phải sẽ mát hơn nhiều không."
"Có lẽ, nhưng tốt nhất là đừng." Nàng cười một cái, kể với tôi rằng từ lúc học tiểu học nàng gần như chưa từng để tóc ngắn, ngoại trừ hồi lớp hai bị thằng con trai ngồi sau dính kẹo cao su vào bím tóc của nàng, buộc phải cắt đi.
"Đó là lần duy nhất, sau đó không bao giờ có nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!