"Thời tiết đẹp ghê."
Cây kem trong tay tôi chảy rõ nhanh, lớp kem sữa tan ra từ kẽ hở của vỏ sô cô la róc rách chảy như suối nguồn.
Tính ra thì chúng tôi đã lâu lắm rồi không có khoảng thời gian trọn vẹn ở bên nhau như thế này. Học kỳ này, nhân lúc còn chưa bận rộn lắm, tôi tìm một công việc gia sư, từ bảy giờ đến tám rưỡi tối, dạy thêm Ngữ văn cho học sinh cấp hai, thành ra bữa tối phải ăn vội vài miếng ở căng tin rồi bắt tàu điện ngầm đi. Kỳ An thì dạo này toàn tăng ca, vẽ dự án gần như thức đến tờ mờ sáng, Hoãn Hoãn còn ngủ gục trên vai tôi đủ hai giấc mà nàng vẫn chưa định đi ngủ, bảo rằng em đừng đợi, cứ nghỉ ngơi sớm đi.
Thế nên, phần lớn thời gian chúng tôi ở chung một phòng đều không làm phiền đến nhau, cứ như hai người xa lạ cùng dùng chung một không gian tự học.
Người chậm tiêu đến mấy cũng nhìn ra được sự xa cách giữa hai đứa, sự quan tâm trở nên ý tứ và dè dặt, những lời có thể nói bỗng dưng ít hẳn đi, chỉ còn lại "Ăn cơm chưa?", "Nhớ nghỉ ngơi nha", cùng với chào buổi sáng, chúc ngủ ngon.
Chắc là giai đoạn nguội lạnh rồi?
Hình như không phải, nói cho cùng thì sức lực có hạn, đổ nhiều vào giỏ này một chút thì giỏ kia sẽ vơi đi một ít, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi thấy nói chính xác thì Kỳ An chắc là bận đến tối tăm mặt mũi, đến mức tối hôm qua lúc tôi mang táo đã gọt sẵn cho nàng thì nhận được một câu "Vất vả rồi" vừa lơ đãng vừa khách sáo. Tôi nghe mà ngẩn người một lúc, rồi đáp lại nàng "Thưa quý cô, mời dùng". Lúc ấy nàng mới chớp mắt hoàn hồn, níu lấy tay áo tôi cười tự giễu, "Đừng... Chị vừa bị lẫn vai thôi."
Tôi rút tay ra huơ huơ trước mặt nàng, "Đây là số mấy?"
Kỳ An giữ chặt ngón tay đang huơ loạn của tôi, ấn xuống bàn một cách cảnh cáo, tay kia xoa xoa thái dương, bật cười, "Chị chưa đến nỗi đó đâu!"
Nhưng chính nàng cũng thấy chuyện nhầm lẫn này thật ngớ ngẩn, lúc mở lịch ra, vẻ mặt có chút mông lung không biết hôm nay là ngày nào, "Mai cuối tuần à... Ban ngày em có rảnh không, chúng ta ra ngoài chơi."
Vì cả hai chúng tôi đều không có sở thích check
-in ở những địa điểm nổi tiếng, nên ở đây lâu như vậy mà chẳng ai đi Vạn Lý Trường Thành, Thiên Đàn hay Di Hòa Viên. Ngày thường ra ngoài chơi chẳng qua cũng chỉ là đi dạo phố và ăn uống, nếu thời gian phù hợp thì xem vài buổi triển lãm ít người biết đến, thì thầm trong những dãy hành lang yên tĩnh, khẽ nắm lấy vạt áo đối phương, thoải mái hơn nhiều so với việc chen chúc nhìn biển người ở những điểm du lịch nổi tiếng.
Nhưng nhà hàng muốn đến lại rất đông khách, dù đến vào lúc không phải giờ cao điểm nhất thì vẫn cứ tấp nập người ra vào.
Tôi hỏi phục vụ còn phải đợi bao lâu, rồi nói với Kỳ An, chúng ta đổi quán khác đi, hình như mấy quán bên kia ít người lắm.
Nàng nhìn tôi có chút bất ngờ, xoa đầu tôi, "Chọn bừa một quán hả? Sao qua loa thế được."
Không sao đâu. Tôi nói, quán nào cũng sàn sàn nhau
- mà điện thoại chị reo kìa.
Nàng không bắt máy, thậm chí còn chẳng thèm nhìn tên người gọi đến. Nói một cách ích kỷ thì tôi có chút thích dáng vẻ này của nàng, ít nhất vào khoảnh khắc này, trong lòng nàng, tôi có thể xếp thứ nhất, cho dù thiên binh thiên tướng có đến cũng phải đứng sang một bên.
Nhưng tôi chiếm vị trí thứ nhất thì có ích gì chứ? Thực dụng
- hay nói đúng hơn là thực tế một chút, có những người đáng lẽ ra phải được hưởng lối đi ưu tiên ở chỗ nàng, kiểu không cần phải xếp hàng ấy.
"Sao em dễ nuôi thế." Nàng cố tình lờ đi nửa sau câu nói của tôi.
Tôi do dự một lát, vẫn cảm thấy Kỳ An không nghe điện thoại này thì không ổn lắm, ít nhất cũng nên xem qua một chút, nên nhắc lại, có điện thoại kìa.
"Xin em đấy, nó quan trọng hay em quan trọng."
Tôi thừa nhận mình rất hưởng thụ câu trả lời này của nàng, thế nên cũng cố tình lờ đi cái logic kiểu cường đạo của nàng, ví dụ như tầm quan trọng và tính cấp bách là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nhưng tôi vẫn nói, nghe máy đi, không mất thời gian đâu.
Rõ ràng biết không nên chấp nhặt với Kỳ An chuyện cỏn con này, thỉnh thoảng buông thả một chút chắc hẳn sẽ rất thú vị, nên lời vừa nói ra tôi đã hối hận, nàng muốn thế nào thì cứ để nàng thế ấy chẳng tốt hơn sao.
"Thôi được rồi... không nghe cũng được."
Nàng bèn cười, tắt máy luôn, nói mặc kệ là ai, chúng ta đi ăn cơm rồi xem phim, hôm nay người duy nhất của chị chỉ có em thôi.
Kỳ An quả thực là người nói lời giữ lời, chuyện đã hứa chưa bao giờ làm qua loa lấy lệ, nàng nói "chỉ có", vậy thì chữ "chỉ" ấy đại diện cho sự thuần khiết tuyệt đối một trăm phần trăm. Chiều tối đưa tôi đi dạy thêm cho học sinh cấp hai, tối lại đợi đón tôi cùng về nhà, tay cầm hai ly trà sữa 50% đường ít đá, miệng thì lại phàn nàn, "Chị đợi chán muốn chết luôn, nếu không phải mua một tặng một thì mới không thèm cho em uống đâu nhé!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!