Chương 4: Váy dài.

Ngày hôm sau là chủ nhật, phòng tập nhảy nghỉ, Trịnh Dư Giai lần đầu tiên trong đời rủ tôi chơi Ma sói, còn hào phóng nói cô ấy bao trọn gói.

Thật biết chọn thời gian mà. Qua màn hình, tôi nghiến răng nghiến lợi với cô ấy, nhấn phím vang bộp bộp: "Bà dám nói bà không cố ý đi! Hôm nay tui có việc rồi."

Cô ấy trả lời tôi một tràng dài ha ha ha: "Trùng hợp vậy sao, tui không cố ý thật mà. Trai đẹp để tui độc chiếm rồi, cảm ơn bà đã tác thành."

Tôi chỉ tiếc nuối vì bỏ lỡ sự hào phóng hiếm có của Trịnh Dư Giai thôi, ai thèm trai đẹp chứ.

***

Hôm qua, Kỳ An hỏi tôi muốn đi ăn ở đâu. Người mắc chứng sợ lựa chọn như tôi làm sao có ý kiến gì được, đành dùng lá chắn "tùy ý" vạn năng để đẩy vấn đề lại cho nàng. "Em sao cũng được, ai đi ăn chùa mà còn dám kén cá chọn canh chứ."

Nàng liền nói: "Thế hả, vậy đến nhà chị ăn đi. Chỉ có một mình chị thôi."

Câu "Chỉ có một mình chị thôi" này thật sự rất khéo léo, một mặt nói cho tôi biết đến nhà nàng rất tiện, yên tĩnh lại không ai làm phiền, mặt khác thì chuẩn bị sẵn sàng cho câu nói tiếp theo:

"Nếu em không ngại, sẵn tiện đi siêu thị với chị nhé, mua thức ăn, cả đồ uống và đồ ăn vặt nữa."

Logic này nghe có vẻ đơn giản, vô hại và hợp lý nên thuận lợi tiến vào giai đoạn tiếp theo là chốt thời gian.

Xuống xe buýt vẫn còn một đoạn đường nữa mới đến trung tâm thương mại, vì đường hơi kẹt xe nên thời gian không còn nhiều. Đúng giờ là một đức tính cơ bản, dù không phải vậy, tôi cũng không muốn để Kỳ An đợi. Khi chạy đến thì đúng lúc mặt trời đang lên, một nửa vì nắng, một nửa vì mệt, hai má tôi nóng đến đỏ bừng, đến mức nàng nhìn thấy tôi thì có chút ngạc nhiên.

"Có ai giục em đâu, vội vàng làm chi."

Tôi lập tức đổ hết trách nhiệm cho thời tiết: "Chủ yếu... tại mặt trời độc quá."

Kỳ An tự nhiên khoác tay tôi, "Đi thôi, giờ vẫn còn sớm, lên lầu nghỉ một lát, chị biết một quán trà trái cây rất ngon."

Người xếp hàng khá đông, tôi ngẩng đầu nhìn thực đơn trên màn hình LCD, vì ở xa nên nhìn không rõ lắm, nheo mắt lại theo thói quen. Kỳ An nhận thấy, lặng lẽ mở điện thoại phóng to tiêu cự chụp một tấm ảnh cho tôi xem.

Tôi nghẹn lời: "... Sư tỷ làm vậy khiến em trông rất ngốc."

Kỳ An ồ một tiếng, một lần nữa nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi nói đi xếp hàng. Tôi tưởng nàng không nghe rõ, nhưng lát sau nàng cười nhỏ bên tai tôi: "Cảm ơn em vì đã làm nền."

Nàng ở sau lưng tôi, có lẽ đứng hơi mỏi, hơi cúi đầu, cằm tựa vào vai tôi, giơ điện thoại cho tôi xem thực đơn. Lúc này nếu tôi biết điều, tôi sẽ nói không làm phiền sư tỷ nữa, để em tự chụp xem, hoặc lùi một bước là mau chóng chọn một món để nàng khỏi mỏi tay. Nhưng tôi chỉ là một kẻ vụng về và ích kỷ, mặc cho hơi thở nhè nhẹ của nàng vờn quanh tai tôi như thủy triều lên xuống, còn hỏi, cái này 100% đường có ngọt quá không.

Tuy nhiên, Kỳ An luôn có sự kiên nhẫn vô tận. Nàng nghiêm túc trả lời từng câu hỏi thừa thãi của tôi, tiếc là tôi khó có thể tập trung hoàn toàn vào những gì nàng nói, vì nàng cách quá gần tôi.

Thật ra tôi khá ngại tiếp xúc gần với người khác, Trịnh Dư Giai nói tôi đề phòng quá mức, hoặc là mắc bệnh sạch sẽ. Tôi thiên về ý kiến đầu tiên hơn, vì có lần cô ấy nói màu mống mắt của tôi nhạt quá, dưới ánh nắng dường như trong suốt, có thể nhìn thấu đáy. Khi cô ấy miêu tả như vậy, tôi cụp mắt xuống theo bản năng, chột dạ né tránh ánh mắt cô ấy, sợ giây tiếp theo sẽ bị nhìn thấu.

Từ trước đến nay, người thực sự tách mình ra khỏi hàng ngũ "người ngoài" chỉ có Trịnh Dư Giai. Tôi chứng kiến cô ấy thích một người ba năm, từ thầm mến đơn phương đến khi ở bên nhau, cãi nhau rồi làm lành, lặp đi lặp lại cuối cùng vẫn chia tay, không có kết quả tốt. Một cô gái lạc quan như cô ấy, khi buồn cũng sẽ ôm tôi khóc đến suy sụp.

Tôi nói từ khi bà yêu đương, tâm trạng lúc nào cũng không tốt, trước đây đâu có vậy. Cô ấy nói, nhưng tui thích. Tôi không lên tiếng nữa, để cô ấy lau nước mắt lên tay áo tôi, nuốt ngược câu "Không đáng" chưa nói ra. Khi chúng ta có thể đủ thành thật với nhau, bộc lộ những mặt ngu muội, cố chấp, hẹp hòi xấu xí của mình mới thực sự đại diện cho sự chân thành và "gần gũi".

Đối với tôi, bất kỳ mối quan hệ nào từ xa lạ đến thân thiết đều tiến triển qua ba bước: tìm hiểu, tin tưởng, gần gũi. Tôi không biết trình tự này có hợp lý hay không, nhưng việc tôi gần gũi một người khó hơn nhiều so với việc tin tưởng người đó.

Nhưng Kỳ An quá khác biệt, tôi thậm chí còn chưa bắt đầu tìm hiểu đã không tự chủ được mà bị thu hút.

Nàng thật kỳ lạ, có lẽ chính tôi mới kỳ lạ. Kỳ An khác với Trịnh Dư Giai, khác với tất cả những người tôi từng tiếp xúc. Nàng ngay thẳng, nhiệt tình, phóng khoáng, thậm chí có chút ngạo mạn và khác thường, khi cười lơ đãng, kiêu kỳ nhưng hoàn toàn không khiến người khác ghét. Có lẽ sự mới mẻ đã lấn át sự cảnh giác, nên mới tạm thời gạt bỏ nguyên tắc cẩn thận trong mọi việc sang một bên, chủ động tiến thêm vài bước.

Được rồi, là tôi kỳ lạ.

Cuối cùng tôi nói muốn bơ phô mai, Kỳ An gọi bưởi chùm chanh. Khi nàng thong thả bóc lớp ni lông bọc ống hút, tôi đã bắt đầu uống rồi, vừa uống ngụm đầu tiên đã thấy là lạ ở chỗ nào.

"Không ngon hả?"

"Không phải, nhưng cái này..." Tôi thầm nghĩ không ổn rồi, xoay cốc một vòng tìm nhãn, quả nhiên nhầm lẫn, "Sư tỷ, hình như em cầm nhầm cốc của chị rồi..."

Kỳ An bỗng nhiên bật cười, cắm ống hút vào ly của mình rồi đổi lấy ly trên tay tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!