Nàng ôm tôi từ phía sau, hơi thở phả vào sau gáy tôi, tê dại tựa như câu hồn.
Vốn dĩ tôi cũng không quá buồn ngủ, cơn buồn ngủ dần tan biến trong hơi thở tựa thủy triều. Mắt đã quen với bóng tối, trong mảng đen đậm nhạt khác nhau nhìn ra được vài đường nét mơ hồ, chiếc cốc thủy tinh trên tủ đầu giường phản chiếu ánh sáng long lanh.
"Không ngủ được hở?"
Kỳ An cất tiếng hỏi rất khẽ. Tôi "ừm" một tiếng, không vụng về giả vờ ngủ, bởi tôi biết nàng có thể nhận ra, cũng như tôi có thể từ tiếng hít thở mà phán đoán ra nàng vẫn luôn thức.
"Sao vậy em," Nàng nói, ngón tay khẽ luồn vào tóc tôi xoa nhẹ, "Sáng nay dậy rất muộn à?"
"Không phải," Tôi buột miệng phủ nhận, nói xong thì hối hận, đành phải tìm cớ khác, "Hình như là do buổi chiều bụng đói uống nước đá, hơi khó chịu một chút."
Nàng cười một cái có chút bất lực, có lẽ là đã tin rồi, tay từ vạt áo ngủ của tôi luồn vào, áp sát vào da thịt mà x** n*n từng chút một, rất nhẹ, nhưng lại không đến nỗi như lông vũ lướt qua khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.
"Như vậy có được không?"
Lòng bàn tay nàng rất nóng, ban đầu thì khô ráo, áp lâu rồi lại thấm ra chút ẩm ướt mơ hồ, tôi bị nhiệt độ cơ thể nàng làm cho nóng lên, mãi sau mới nhận ra...
Nàng hoàn toàn không tin.
Lại đang trêu tôi.
Khi tay nàng định tiến lên thêm chút nữa thì bị tôi nắm lấy cổ tay, mới một lúc không nói chuyện, giọng đã bắt đầu khàn đi, "Chị gái, không được đâu."
"Vừa nãy nói là được mà."
Làm ơn, cái đó sao mà giống nhau được chứ? Cả người tôi như đang phát sốt, không dám mở mắt, "Em đổi ý rồi."
Thế nhưng Kỳ An lại nhoài người tới, một bên cẳng chân trực tiếp quỳ vào giữa hai đầu gối tôi, mang theo chút ý vị mập mờ không rõ, rồi thuận thế đè lấy đầu gối tôi.
Tư thế này khiến nàng trông có chút mạnh mẽ, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi khi, lại thêm một chút tinh nghịch, "Đổi ý vô dụng rồi nha, ngoan."
Tôi không biết đang căng thẳng vì điều gì, người căng cứng như dây đàn. Kỳ An xoa xoa đỉnh đầu tôi, hỏi, sợ hở?
Tóc nàng như tơ liễu rủ xuống từng sợi bên gối, mắt tôi thoáng chút mơ màng, khẽ lắc đầu nói, không có.
"Ừm." Nàng lại cúi đầu xuống, hôn lên giữa trán tôi, rồi dọc theo sống mũi đến môi. Tôi bị ảo giác rót đầy, tựa như mây và tuyết cùng lúc đổ sụp xuống, sau đó trăng sao cũng rơi lả tả theo đó, thế nhưng tất cả đều bỏng rẫy, mãi đến khi bị cắn đau mới quay về thực tại, nghiêng đầu tránh sự xâm chiếm sâu hơn của nàng.
Tay Kỳ An đang giữ chặt xương bả vai tôi quả nhiên nới lỏng một chút, ngón cái lau môi tôi, giọng mềm mại ấm áp hỏi, đau không?
Giác quan trở nên nhạy bén, nhưng tư duy lại càng trì trệ, tôi mím môi, bị cái cảm giác kỳ quặc càng hôn càng khát khô chia mất thần trí. Thế nhưng Kỳ An không tiếp tục đợi một câu trả lời, hay nói đúng hơn là vốn không thực sự muốn một câu trả lời, nàng cúi đầu khẽ nói, ngoan.
"Cho em..." Giọng nàng thật nhẹ thật nhẹ, nắm tay tôi áp lên xương quai xanh của nàng rồi từ từ dịch xuống dưới, âm cuối như muốn chìm vào trong hơi thở, "Muốn không?"
"Chị là chị gái mà, chị gái nhường em đó," Nàng vừa nói vừa nằm lại xuống gối, ngón trỏ khều khều cằm tôi, híp mắt cười, "Nhưng chỉ lần này thôi."
Khoảnh khắc đó tôi không biết nên kiên định chủ nghĩa duy vật hay là nên tin một chút vào mấy truyền thuyết dân gian cổ xưa về cửu vĩ hồ thành tiên, hơi thở ngưng lại một giây, sau đó mới nghĩ thông, bất chấp tất cả, phải hôn nàng trước đã.
Tay Kỳ An khẽ nắm lấy vai tôi, vẫn có thể phả hơi như lan nói đùa bên tai tôi: "Cần chị gái dạy em, hay là em tự xem rồi làm?"
Tai tôi sớm đã bị nàng làm cho nóng bỏng đỏ bừng, "Có thể im lặng một chút không?"
Nàng quả nhiên không nói nữa, nhưng chỉ im lặng được một lát, đột nhiên mày khẽ chau lại, vốn đang rũ hàng mi dài, lúc này lại khẽ nhướng mi mắt, trong khoảnh khắc phong tình lưu chuyển:
"Ngón tay em lạnh quá."
Rõ ràng không có một từ ngữ mập mờ nào, thế mà từ miệng nàng nói ra lại nghe thấy vạn phần quyến rũ, còn khiến tim đập nhanh hơn cả những lời trêu chọc thẳng thừng.
Nếu không phải vì xúc giác chân thật, chỉ nhìn dáng vẻ thản nhiên của nàng, sao cũng không đoán ra được mỗi một nơi trên người nàng đều như đang bốc cháy, càng lúc càng mãnh liệt. Tôi dường như sắp bị đốt cháy, hoặc bị cuốn vào trung tâm xoáy nước của cơn sóng nhiệt, cứ thế chìm đắm không cách nào thoát ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!