Trước khi lên lầu, lúc ở cửa hàng tiện lợi ngay cửa mua chút đồ, Kỳ An hỏi tôi muốn uống gì.
Tôi chân thành đề nghị: "Làm chai rượu được không?"
Thế là nàng lấy hai lon bia sữa từ trên kệ xuống.
Tôi: ...
Lại coi mình như con nít mà dỗ dành.
Tôi không rõ Kỳ An nghĩ gì, nàng có lẽ cảm thấy đứa nhóc tâm trạng không tốt như tôi cần được chăm sóc đặc biệt, vì thế mà ngay cả sau khi về nhà cũng vậy, cứ để một mình tôi chơi ở phòng khách, còn mình thì bận rộn luôn tay trong bếp.
Tôi cầm điều khiển chuyển kênh, lòng dạ lơ đãng không nhận ra mình đã bấm qua một lượt hết các kênh rồi. Nếu không phải giọng của người dẫn chương trình trên một kênh mua sắm nào đó oang oang như gọi hồn, có lẽ tôi đã hoàn toàn lạc lối trong vòng lặp chuyển kênh mất rồi.
Người dẫn chương trình trên tivi đang đầy nhiệt huyết quảng cáo một chiếc nồi chiên không dầu, còn tôi thì như đang lơ đãng trong giờ Toán, không lọt vào tai một chữ nào.
Hôm nay Kỳ An không cho tôi phụ bếp, gần như là vô lý đẩy tôi ra ngoài chờ. Tôi không quen lắm với việc ngồi không hưởng lợi thế này, nhưng nói thật thì thường ngày tôi cũng chẳng giúp được gì nhiều, chỉ có thể thò đầu vào kiếm chuyện hỏi nàng có khát không, có muốn uống nước không.
"Tảo Tảo, chị chỉ nhóm lửa nấu bữa cơm thôi, chứ có phải Nữ Oa luyện đá vá trời đâu."
Tôi rất ngoan ngoãn không hó hé gì nữa.
Thật ra tôi rất muốn tìm người nói chuyện một lát, khi ở một mình cảm giác lo âu dễ dàng len lỏi vào. Không nói đến những chuyện phiền lòng, tán gẫu bất cứ chuyện gì không quan trọng cũng được: chuyện phiếm trên top tìm kiếm, bộ phim hoạt hình hay, giấc mơ nhạt nhẽo, những chuyện vặt vãnh linh tinh... Chuyện thấy một con mèo tam thể thích lăn lộn trên đường cũng có thể đặc biệt lôi ra kể.
Nhưng giờ tôi bỗng không nhớ ra nổi lúc Kỳ An bận nấu cơm có thấy phiền nếu bị làm phiền không. Trước đây rõ ràng đó là một bản năng, tự nhiên như hơi thở, không cần suy nghĩ, vậy mà giờ phút này bỗng trở thành một vấn đề.
Nàng thường có thái độ thế nào nhỉ? Có nhiệt tình không? Có kiên nhẫn không?
Tôi không nhớ ra nổi.
Sự phiền muộn vô cớ này còn mang đến di chứng, lúc ăn tối tôi từ đầu đến cuối tuân thủ nghiêm ngặt lời Khổng Tử "ăn không nói", đến nỗi Kỳ An phải quan tâm hỏi tôi, không khỏe hở, hay là không muốn ăn.
Tôi tự giác dọn dẹp bát đĩa, luôn miệng phủ nhận, không phải, vẫn ổn lắm.
Khi đối mặt, tôi chẳng thể diễn tốt được nữa, ánh mắt lấp lóe như muốn bán đứng hết tâm sự cho cả thiên hạ. Dù chỉ trong hai phút ngắn ngủi từ lúc xuống tàu điện ngầm đến khi ra khỏi ga, tôi đã bình tĩnh thuật lại đầu đuôi sự việc cho nàng nghe, nhưng để có được vài phút đó, tôi đã phải diễn tập trước suốt hai đêm liền, trằn trọc không sao ngủ được.
"Chị thấy..." Tôi không dám nhìn nàng, may mà chúng tôi có mèo, để ánh mắt bất an của tôi tạm có chỗ dừng chân, "Chị thấy năm nay em có nên thử thi công chức không?"
Kỳ An sững người một lúc, tưởng tôi nói đùa, hỏi vặn lại: "Làm gì thế, rảnh rỗi vài ngày nên đầu óc có vấn đề rồi phải không, có cần mai chị dắt em đi phơi nắng không?"
Nàng không đứng đắn khiến tôi cũng muốn bật cười, vừa muốn cười lại vừa thấy chua xót một cách mâu thuẫn: "Này, chị còn cười, em... có chút nghiêm túc đó."
"Sao thế," Kỳ An nén cười, nghiêm túc nói, "Sao đột nhiên lại nghĩ vậy, là vì..."
Nàng nói đến nửa chừng thì dừng lại, rồi khẽ nhếch môi cười, thuận tay gỡ dải lụa buộc tóc xuống để trêu Hoãn Hoãn. Con mèo cứ quấn quýt theo tay nàng, toàn tâm toàn ý chú mục vào đó.
Nhưng Kỳ An không có ý đó, nàng chỉ đùa một lát rồi thôi, thắt mấy nút ở một đầu dải lụa, rồi tung tay ném về phía đầu kia của sảnh vào, tựa như sao băng kéo theo vệt đuôi dài. Hoãn Hoãn theo đó vọt đi xa.
"Nhìn chị."
Lần này ánh mắt tôi không còn nơi nào để đậu, đành phải chột dạ nhìn vào mắt nàng. Kỳ An có lẽ cũng nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình hơi quá, vẻ mặt dịu dàng trở lại, trêu mèo xong lại trêu tôi: "Nhìn chị không bằng nhìn nó phải không?"
Tôi lấy gối ôm che đầu trước, nói, không không, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Kỳ An dạy dỗ tôi: Nói chuyện nghiêm túc đi, đứng đắn chút xem nào.
"Chị không có lập trường can thiệp vào bất kỳ lựa chọn nào của em, chỉ cần em thật sự muốn, chị đều có thể ủng hộ em, ở bên em," Nàng nói, "Nhưng em thật sự muốn không?"
Tôi bị ánh mắt nàng nhìn đến luống cuống, vốn đã chuẩn bị sẵn một lô một lốc những lời lẽ kiểu "xã hội là trường đại học tốt nhất" và "thị trường việc làm sẽ ngày càng bão hòa", giờ đây lại như diễn viên không thuộc lời lại quên mang kịch bản. Nàng quá dễ dàng nhìn thấu tôi, ngay cả những góc khuất gồ ghề không mấy tốt đẹp cũng thấy hết. Tôi cố gắng tỏ ra vẻ mặt mình thật thản nhiên, nói, không có lý do gì để không muốn cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!