Ngoài cửa sổ xe, trời tối đen đặc và xuyên thấu, khiến tâm trạng người ta mất đi những gợn sóng.
Tôi ngồi ở phòng chờ đến tận đêm khuya, đợi một chuyến tàu ký hiệu K mất mười sáu tiếng đồng hồ. Giường cứng tầng trên khá yên tĩnh, nhưng điều hòa quá mạnh, tôi chỉ có thể dùng chiếc chăn trắng dày cộp quấn mình lại như một cái kén tằm.
Rồi từ trong sự bao bọc kín mít ấy mà tìm chút cảm giác an toàn.
Trong hoàn cảnh như vậy, hiếm khi tôi còn có thể vận dụng chút khôn vặt để xử lý những chuyện nhỏ nhặt. Ví dụ như nghỉ hè ở lại ký túc xá cần phải báo trước, đêm hôm khuya khoắt giảng viên chủ nhiệm và lãnh đạo khoa chưa chắc đã kịp thời xử lý phê duyệt. Để tránh tình trạng về đến Bắc Kinh không có chỗ ở, tôi không mua vé tàu cao tốc mà đi tàu thường, ngủ một giấc dài trên đường là vừa vặn, mà ở ga đợi thêm một lát cũng còn hơn ngồi vật vờ ngoài phố, không đến nỗi trông quá lạc lõng hay kỳ quặc.
Rạng sáng không biết mấy giờ, tôi mơ màng ngủ chưa được bao lâu thì bị cái lạnh đánh thức, người như lon coca ướp đá, không còn đầu óc sục sôi bọt khí nữa mà bình tĩnh hơn nhiều. Nhìn chằm chằm những cột điện lờ mờ lướt qua ngoài cửa sổ, có một thoáng hối hận, nếu như lúc đó nhất quyết không thừa nhận, liệu hoàn cảnh bây giờ có khá hơn chút nào không?
Hồi tưởng lại một lần cũng đồng nghĩa với việc tự hành hạ bản thân thêm một lượt nữa, nên tôi lười lãng phí thời gian vào những giả thiết vô nghĩa như vậy. Tôi sớm dập tắt chữ "nếu như", mở app ghi chép chi tiêu trên điện thoại, thực sự bắt đầu suy nghĩ về khả năng sống tự lập.
Tuy chuyện đã ầm ĩ đến mức này, nhưng sự khoan dung còn lại cho tôi thực ra đã là nhân từ lắm rồi. Hiện tại trong thẻ ngân hàng có tiền bảo hiểm giáo dục, sau này nếu được xét tuyển thẳng thành công, cộng thêm học bổng có thể giành được đủ để chi trả học phí, tiền ở ký túc xá các thứ, chi tiêu ăn mặc đi lại hàng ngày có lẽ cũng xoay xở được.
Có lẽ còn có thể đi làm thêm, trong trường có tới bảy tám nhóm thông tin việc làm thêm, cũng có những vị trí vừa học vừa làm...
Tóm lại là không chết đói được.
Vả lại, tiết kiệm là đức tính tốt..... Khỉ thật, cái đức tính tiết kiệm, sắp túng thiếu đến nơi rồi.
Tôi lại bắt đầu mệt mỏi. Tôi đang đi qua một vũng lầy.
Nó là vũng lầy, nghĩa là đi qua không phải là kết thúc. Bạn vẫn thở chưa ra hơi, vẫn kiệt sức, trên người sẽ dính đầy bùn đất. Sau đó có người vỗ vai bạn nói muốn đưa bạn đi, nhưng đôi giày đôi tất bẩn thỉu của bạn sẽ làm bẩn tấm thảm sạch sẽ của người ta, cái ôm thiện ý cũng sẽ làm vấy bẩn chiếc váy trắng tinh. Bạn không cố ý, nhưng kết quả là không ai ưa nổi.
Tôi lại bị vấn đề mới đè cho lảo đảo, cơ chế tự bảo vệ của cơ thể ngăn tôi tiếp tục suy nghĩ miên man, não bộ phát tín hiệu cảnh báo nguy hiểm rồi cưỡng ép tắt máy. Trong toa tàu tối om, đường chân trời đã bắt đầu ửng lên sắc xanh đỏ. Tôi trùm chăn qua đầu, có lẽ do hơi lạnh thổi, một đường từ đốt sống cổ đến sau gáy đều đau buốt.
Hai ngày đầu sau khi về trường, tôi không đi tìm Kỳ An, thậm chí chuyện về Bắc Kinh cũng không hề nhắc tới, tin nhắn hàng ngày vẫn như người không có chuyện gì, diễn xuất xứng đáng nhận một giải Kim Tượng.
Không nói rõ được là tâm lý gì, miêu tả đơn giản thì chính là cuộc sống đầy rẫy những phiền phức, mà phiền phức lớn nhất là bản thân tôi.
Nếu tôi chưa mất lương tri, thì nên biết cố gắng đừng làm liên lụy đến người khác.
Tôi cắm rễ ở phòng tự học suốt hai ngày, trà trộn vào đám sinh viên ôn thi cao học, từ sáng đến tối. Cô bạn ngồi bàn trước đang cày bộ 1000 câu hỏi, có lẽ không lâu nữa góc bàn sẽ có thêm mấy cuốn Tiêu Tứ, Tiêu Bát. Tôi nghe tiếng cô ấy lật sách, cũng máy móc lật một trang cuốn lịch sử phê bình văn học trên tay, như thể cố nhồi nhét thêm chút nội dung vào đầu thì những thứ vốn có khác sẽ bị đẩy ra ngoài.
Nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu.
Tôi đành chuyển hướng suy nghĩ, nhớ lại lúc trò chuyện sơ qua với giảng viên hướng dẫn, cô ấy có nhắc đến một phòng trưng bày nghệ thuật nào đó nghỉ lễ sẽ mở triển lãm đặc biệt, nếu có thời gian thì nên đi xem.
Giá vé... Ồ, cũng không quá khó khăn.
Là Shakespeare hay Boccaccio gì đó, ông nói tiền bạc có thể biến kẻ hèn nhát thành dũng sĩ, tôi thấy cần phải xem xét lại, ít nhất đối với tôi thì hoàn toàn ngược lại.
Hậu quả của việc tôi bất chấp tất cả là tôi chẳng còn gì, sau khi chẳng còn gì lại bắt đầu hoang mang lo sợ suốt ngày. Phải thừa nhận rằng tinh thần độc lập mà không lấy vật chất độc lập làm tiền đề thì không thể đứng vững được, chỉ có thể làm một kẻ mơ mộng hão huyền tự huyễn hoặc bản thân, cho nên con số trong tài khoản quả thực có thể khiến người ta có thêm chút tự tin trong cái thế giới quái quỷ này.
Từ triển lãm ra vẫn còn sớm, không muốn về trường nên tôi lang thang trong các ngõ phố, định giết thời gian bằng một danh sách nhạc, nhưng danh sách nhạc chưa phát hết thì tôi phát hiện mình bị lạc đường. Định vị trên điện thoại cứ bắt tôi nâng cấp phiên bản, tôi nhất quyết không cập nhật, sinh sự với nó, thế mà cái phần mềm khốn kiếp lại giở trò lưu manh, tự thoát ra rồi lại tự thoát.
Tôi thầm mắng nó là đồ nhân tạo thiểu năng, nhưng khóe mắt lại thành thật rớm lệ, cố gắng nhìn rõ thời gian qua làn nước mắt.
Hơn bảy giờ.
Kỳ An chắc là tan làm rồi nhỉ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mắt nhòa đi, những quy tắc đạo đức cứng nhắc mà tôi vẫn tuân theo bỗng dưng trở nên mơ hồ, tôi dụi mắt, rồi trước khi kịp hối hận, gửi đi một tin nhắn: Chị gái, bây giờ có rảnh không?
Sau đó tôi không biết nên thấy may mắn hay hối hận, dòng chữ ấy lặng lẽ nằm trong khung trò chuyện, những nét ngang dọc phẩy mác ngay ngắn lại bắt đầu trở nên chói mắt. Tôi lại thấy khó chịu, nghĩ xem có nên tranh thủ thu hồi trong vòng hai phút không.
Nhưng Kỳ An trả lời tin nhắn vẫn rất nhanh, chắc chỉ khoảng hai ba phút, kèm theo một icon xoa đầu mèo: Có chứ, đang ở công ty, chuẩn bị về nhà đây, sao thế em?
Người qua lại bên cạnh không ngớt, tôi khó nhọc cúi đầu gõ chữ: Em bị lạc đường rồi, ở Đông Thành, nếu chị tiện thì có thể đến đón em được không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!