Vừa về đến nhà tôi đã như bước vào phòng thẩm vấn. Ngồi xe năm sáu tiếng đồng hồ, xương sống như muốn rã rời, ăn cơm xong là tôi chỉ muốn ngả lưng xuống giường ngay lập tức, nhưng khi tôi định vào phòng ngủ theo thói quen thì bị gọi giật lại với vẻ mặt nghiêm nghị:
"Chờ một chút, hỏi con vài chuyện."
Tôi đành miễn cưỡng dừng bước, "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Mẹ tôi ngoắc tay, ra hiệu tôi lại gần. Tôi không muốn ngồi xuống ghế sô pha, khuỷu tay chống lên tủ giày ở huyền quan cửa ra vào, đứng với dáng vẻ chẳng mấy ngay ngắn, chờ đợi.
Mẹ tắt màn hình chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Điện thoại không để chế độ im lặng, lúc tắt màn hình phát ra một tiếng "cụp" giòn tan.
Trong lòng tôi, hành động này luôn được gắn mác "dành riêng cho những lúc nói chuyện nghiêm túc", đặc biệt là trong những tình huống không mấy tốt đẹp.
Quả nhiên...
"Bây giờ con đang hẹn hò với ai à?"
Tôi vẫn chưa hoàn hồn sau cơn say xe, bị câu hỏi thẳng thừng như vậy làm cho sặc không nhẹ. Mẹ tôi nhíu mày, liếc cha tôi một cái ra hiệu ngăn lại, rồi hỏi lại tôi, giọng đã dịu hơn nhiều.
"Có không?"
Nói giống phòng thẩm vấn vẫn còn là nhẹ, phải ví như Bạch Công Quán mới đúng. Lòng tôi rối bời, mặt tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói vòng vo để che giấu sự căng thẳng, "Làm gì vậy chứ? Thế kỷ hai mốt rồi, chuyện này có hay không lẽ nào ngày nào cũng phải báo cáo với phụ huynh sao?"
"Mẹ đang hỏi con nghiêm túc đấy," Mẹ nghiêm mặt, "Con qua lại với ai chúng ta không quản, nhưng bản thân con phải có giới hạn, không thể nhân lúc còn trẻ mà cái gì cũng tò mò, cái gì cũng làm bừa. Con gái phải biết chừng mực, biết tự thương lấy mình, hiểu không?"
"Con buồn ngủ rồi, muốn đi nghỉ," Tôi nói, "Con không hiểu cha mẹ đang nói gì cả."
"Con đứng yên đó, không được đi! Nghe không hiểu thì tự mình qua đây mà xem, tự mình xem cho kỹ vào."
Mẹ chĩa điện thoại về phía tôi. Tôi bị cận nhẹ, lại cách một cái bàn trà nên không nhìn rõ chữ, nhưng hình ảnh thì tôi quá quen thuộc, liếc mắt một cái là biết ngay đó là ảnh chụp màn hình bài đăng trên bảng tin dịp lễ mùng một tháng năm.
Chỉ có điều, nhìn vào khu bình luận dày đặc phía dưới, thì chỉ có thể là ảnh chụp màn hình do người khác truyền ra ngoài.
Tôi không thấy rõ chữ gì nên không biết là do ai làm, nhưng lúc này làm gì còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, chỉ kịp đối phó với tình hình trước mắt.
"Con nhỏ đó rốt cuộc có quan hệ gì với con?"
Từ "phạm lỗi" đến "tâm lý không lành mạnh", từ "không hiểu chuyện" đến "bị dạy hư", rồi sau đó tôi nghe thấy "ngoài xã hội toàn kẻ xấu xa", "bản thân có biết mình đáng cười chê đến mức nào không".
Những dây thần kinh căng như dây đàn của tôi hoàn toàn sụp đổ. Tiếp sau đó là những lời giáo huấn, chì chiết đầy ẩn ý. Giữa cơn mưa gió bão bùng ấy, tôi như bị điếc một nửa, những gì lọt vào tai đều là những câu chữ rời rạc, vụn vỡ.
"Bây giờ con cắt đứt hoàn toàn với nhỏ đó đi, cha mẹ vẫn có thể coi như con không hiểu chuyện, bạn bè đùa giỡn với nhau, rồi chuyện này sẽ qua."
"Tại sao chứ?" Tôi dứt khoát thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi, lật bài ngửa. "Thứ nhất, đây là chuyện riêng của con. Vài ngày nữa là con hai mươi mốt tuổi rồi, con biết rất rõ mình đang làm gì, không cần cha mẹ xen vào. Hơn nữa, con không hề đùa giỡn."
Giọng cha tôi đột nhiên cao vút, sắc mặt đen sầm lại đáng sợ: "Con đi nói với nhỏ đó ngay, chia tay ngay lập tức!"
Tôi đứng yên tại chỗ, mặt cũng lạnh tanh.
Cha tức đến mức cơ mặt co giật, vớ lấy điện thoại của tôi, định mở khóa theo phản xạ nhưng nhận ra không mở được, bực bội dúi lại trước mặt tôi, "Con tự mình nói với nhỏ đó, ngay bây giờ! Chuyện mất mặt như vậy mà cũng làm được, con có nghĩ sau này cha mẹ còn ngẩng mặt lên được với ai không?"
Có lẽ tôi cũng thừa hưởng phần nào tính nóng nảy của cha tôi. Bình thường lý trí kiềm chế nên không lộ rõ, nhưng một khi gặp mồi lửa là có thể bùng lên ngay lập tức. Tôi nhận lấy điện thoại rồi ném thẳng xuống đất, "Vậy cha mẹ có bao giờ nghĩ cho con không?"
"Đồng tính luyến ái đã được đưa ra khỏi danh mục bệnh tật từ đầu thế kỷ rồi. Con không dính líu đến m** d*m, không làm bồ nhí, không phạm pháp cũng không trái đạo đức. Con làm cha mẹ mất mặt chỗ nào, sao lại không ngẩng đầu lên được?" Tôi muốn thái độ của mình phải thật dứt khoát, thật kiên quyết, vậy mà toàn thân lại run lên không kiểm soát nổi, nói thêm nữa là suýt nghẹn ngào không thành tiếng.
Nhưng tôi vẫn bướng bỉnh nói tiếp, thậm chí còn cao giọng át đi lời ngắt của mẹ tôi, "Cha mẹ thấy con rất mất mặt đúng không? Chỉ cần cha mẹ chịu tìm hiểu một chút, thử thông cảm cho con một chút thì đã không đến nỗi nói ra những lời như vậy, khiến cả nhà chúng ta cùng mất giá. Con bẩn thỉu, cha mẹ bảo thủ, chẳng ai tốt đẹp hơn ai."
"Con thấy bản thân mình giống người bình thường không?" Cha tôi giận sôi gan, trừng mắt nhìn tôi. "Đồng nghiệp của cha và mẹ con, bao nhiêu họ hàng trong nhà, con thấy con cái nhà ai yêu đương đồng giới chưa, con kể ra một người xem nào?"
"Chỉ vì ít nên là sai sao?" Tôi nói. "Cha mẹ có thể đừng thao túng con nữa được không? Từ một tuổi đến hai mươi mốt tuổi đều như vậy. Con không thích học Olympic Toán và lớp Văn, không thích chơi dương cầm, nhưng cha mẹ sắp đặt sẵn cả rồi. Con nói không muốn thì lại thành không biết điều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!