Cuộc điện thoại đó tôi không hé một lời với Kỳ An. Nếu nói ra, chẳng những bản thân không nhẹ nhõm chút nào mà còn làm tâm trạng người khác tệ theo, vậy thì tốt nhất là đừng nói.
Dường như không nói ra thì nó sẽ dễ bị lãng quên hơn, và sau khi quên đi, tôi vẫn có thể thản nhiên coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nó vẫn như một vị khách không mời, thỉnh thoảng lại đột ngột xâm chiếm tâm trí tôi vào những lúc không ngờ tới. Dù mẹ tôi từ hôm đó không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng mỗi khi trong nhóm gia đình có bất kỳ tin nhắn nào hiện lên, dù chỉ liên quan đến chuyện ăn ở đi lại thường ngày, thần kinh tôi lại căng như dây cót bị vặn quá đà, chỉ chực kêu "cạch" một tiếng.
Rắc rối dường như đã được báo trước từ cuốn "Di thư Montmartre". Tôi có thể tưởng tượng ra trong đầu họ đã hình thành một chuỗi logic "hoàn hảo" đến mức nào: tôi đọc sách "có vấn đề về tư tưởng", tôi không muốn kết hôn, tôi không có bạn trai cũng không có đối tượng khác giới nào thân thiết quá mức, tất cả những manh mối ấy đều ám chỉ một khả năng nào đó đang đến rất gần sự thật.
Tôi phiền muốn chết, cực kỳ ghét cái cảm giác mọi thứ đều có thể vượt khỏi tầm kiểm soát bất cứ lúc nào.
Không ngờ thứ cứu tôi cuối cùng lại là tuần thi cuối kỳ. Não bị đủ các loại bài thi nhồi nhét đến quá tải, chuyện kia tạm thời bị đẩy sang một bên. Sửa xong luận văn lại vội vàng ôn thi tự luận, tôi thực sự trải nghiệm lại cảm giác trở về tuổi mười tám, dậy lúc sáu giờ bốn mươi sáng, ngoan ngoãn đọc sách buổi sáng như học sinh cấp ba.
Phương pháp ngốc nghếch, nhưng lại rất hiệu quả với một số môn.
Kỳ An thấy chuông vừa reo là tôi dù buồn ngủ đến mấy cũng cố gắng lê dậy, bèn đùa rằng, ồ, mùa hè vẫn khiến người ta an tâm hơn, bé gấu không cần ngủ đông.
Tôi xách ghế ra ban công, tờ giấy ghi chú thuật ngữ trên tay rơi mất một trang, cúi xuống nhặt, nhân lúc ấy lườm nàng một cái đầy hậm hực.
Nhưng nàng lại đi thẳng vào bếp chuẩn bị bữa sáng, sự tức tối không được ai đó đoái hoài rơi "bịch" xuống đất, vô cớ mang vài phần ai oán.
Lại nghe Kỳ An nói vọng ra mà không ngoảnh đầu lại: "Lát nữa chị sẽ kiểm tra bài!"
***
Sau tuần thi cuối kỳ, tôi lại mặt dày ở lại không về, nói với mẹ là nghỉ hè có lẽ về muộn một chút, viện cớ là do chuyện học hành. Vì chuyện này mà còn bị ai đó cười nhạo, nói em trông đạo mạo thế mà nói dối lại chẳng cần viết nháp.
Để lấp cái hố mình tự đào, ban ngày Kỳ An không có nhà, tôi đành phải ở nhà tự mình đọc luận văn hoặc đến phòng đọc của thư viện trường, chứ không thể thực sự chẳng làm chút việc tử tế nào. Buổi tối nàng về nấu cơm, tôi giúp rửa rau rửa bát, sau bữa ăn thỉnh thoảng cùng nhau đi dạo phố, tiện tay mua một chai nước ở cửa hàng tiện lợi rồi uống rất lâu, cuộc sống dường như tạm thời đi vào một vòng tuần hoàn ổn định.
Lúc đeo tạp dề cho nàng thậm chí còn có một thoáng ngẩn ngơ, dường như vẫn chưa rời khỏi giai đoạn yêu đương nồng cháy mà đã đồng thời bước vào cái gọi là tháng ngày dài lâu.
Động tác có hơi chậm, Kỳ An bèn chê tôi vụng về: "Này, buộc cái dây thôi mà cũng lâu thế hả?"
"Chị biết gì chứ, em muốn thắt nơ con bướm," Tôi vừa nói vừa cố ý thắt chặt hai đầu dây, "không phải kiểu thắt dây giày dễ tuột đâu, là nơ con bướm thật sự."
Sau đó lấy điện thoại chụp lại cho nàng xem, Kỳ An vừa nói em có phải rảnh quá không, vừa lại bảo gửi ảnh cho chị, nhanh lên.
Cũng không biết ai ngốc hơn ai.
Thỉnh thoảng khi thái rau, tôi sẽ cắt cà chua thành những miếng bổ cau to nhỏ không đều, nàng đùa bảo xấu quá, tự em ăn đi. Tôi nói vậy em không cắt nữa, Kỳ An lập tức thỏa hiệp, nói chị ăn được, em cứ tiếp tục đi.
Nàng nắm lấy tay tôi từ phía sau, giống như dạy trẻ con cầm bút tập viết, giúp tôi điều chỉnh góc dao.
Những miếng cắt ra sau đó trông đẹp hơn nhiều.
"Trước đây em nhìn mỗi quả cà chua đều thấy giống như một trái tim," Sau khi lưỡi dao chắc chắn đặt xuống thớt, tôi chỉ cho nàng xem, "Tâm nhĩ, tâm thất, van tim, cơ hoành."
Kỳ An "a" một tiếng, bị cái ví von này làm cho hơi khó xử, "Giờ thì sao?"
"Giờ thì là cà chua."
Trước kia tôi sẽ nghĩ đến trái tim, sự cám dỗ, món quà của Ella*, còn bây giờ tôi chỉ nghĩ đến "cuộc sống".
Buổi tối cuối cùng cũng không nhịn được hỏi nàng, chị có cảm thấy, có lẽ ba mươi năm, bốn mươi năm nữa, chúng ta vẫn sẽ như thế này, cảm giác như cả cuộc đời này có thể nhìn thấu đến tận cùng không?
Kỳ An hỏi ngược lại: "Vậy có tốt hay không?"
Tôi không chút do dự, đương nhiên là tốt rồi.
"Tại sao chứ?" Có cơn gió thổi qua, nàng vén lọn tóc bị gió thổi rối ra sau tai, lúc hơi cúi đầu tránh gió, hàng mi rũ xuống, lộ ra một nét dịu dàng mong manh, "Cuộc sống sớm đã nhìn thấu đến tận cùng, không thấy nhàm chán sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!