Chương 33: Đảo nổi.

Mọi chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ đông cũng lật sang trang theo bức màn mùa đông hạ xuống, những điều mới mẻ dễ dàng thay thế những chuyện cũ chưa quá cũ. Tôi đã sớm tích đủ tín chỉ các môn tự chọn, một tuần học chỉ còn vài tiết bắt buộc, rảnh ra một khoảng thời gian lớn, thế là tôi lấy chỗ Kỳ An làm phòng tự học, mang hết sách vở tài liệu qua.

Nàng bất đắc dĩ: "Trường các em không có phòng tự học à?"

Tôi ngây thơ giải thích, khan hiếm lắm, dễ không chiếm được chỗ. Lát sau lại bồi thêm một câu, "Với lại không có mèo, chẳng đáng yêu chút nào."

Hoãn Hoãn là một đứa thích quấn người, tôi vừa ngồi vào bàn, nó đã lủi tới rúc vào chân tôi, không ồn ào không làm phiền, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hoặc cắn ống quần tôi. Tôi bế nó lên đùi, nó bèn cuộn thành một cục lông, khò khè một lúc rồi dần dần im lặng ngủ thiếp đi.

Thế nhưng đối với Kỳ An, người chủ đã mang nó về, thì nó lại đối xử khác hẳn, không cho chạm cũng không cho bế, nhát gan như chuột nhắt, thấy người tới là vèo một cái đã trốn mất tăm.

Kỳ An vì thế mà nghi ngờ tôi: "Có phải em nhân lúc chị không có ở đây, lén nói xấu chị với nó không?"

***

Tháng ba trời ấm lại, đúng lúc có vô số ngày đẹp trời. Phòng ngủ hướng mặt trời mọc, khi ngủ trưa không cần kéo rèm kín, che một nửa để hở một nửa, ánh nắng rải trên tấm ga giường cotton màu xanh ngọc bích, như nướng chín hương vị tươi mới của đầu xuân, giúp tâm hồn thanh tịnh và ngủ ngon nhất.

Đến nỗi khi bị chuông báo đánh thức, cả người tôi một nửa vẫn còn chìm trong mơ, không biết nay là đêm nào.

Tiếng chuông là đoạn cadenza (độc tấu ngẫu hứng) trong bản Concerto Piano số 5, tôi mơ màng nghe một đoạn ngắn. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngẩn, Kỳ An cũng bị đánh thức, nàng cau mày, giơ tay vượt qua người tôi tắt phụt đồng hồ báo thức.

Cơn buồn ngủ của tôi tan đi một chút, lên tiếng nhắc, chị gái, chiều nay chị phải tăng ca đó.

"Chị biết." Nàng uể oải lên tiếng, cánh tay vẫn đè trên vai tôi, mắt nhắm nghiền vẻ như không tỉnh ngủ nổi, một tay kéo chăn lên cao che tai, giọng hờn dỗi như một đứa trẻ cố tình gây sự, "Tại sao lại có người phát minh ra đồng hồ chứ."

"Cơ sở hạ tầng quyết định thượng tầng kiến trúc..."

Tôi đọc thuộc lòng cho nàng nghe, Kỳ An vớ lấy chiếc gối ôm bên cạnh giả vờ muốn ném tôi, thấy tôi không lên tiếng thì có vẻ như lại sắp ngủ thiếp đi.

Tôi đành thầm đếm ngược trong lòng, nghĩ rằng cho phép chị lề mề thêm một phút nữa thôi, chỉ một phút.

Năm mươi chín, năm mươi tám, năm mươi bảy... năm, bốn—

Khi còn lại ba số, tôi nghe thấy nàng nhả chữ rõ ràng, dù ánh mắt vẫn còn vài phần ngái ngủ, mu bàn tay hờ hững đặt lên giữa trán:

"Chị vừa mới đột nhiên nghĩ ra, mùa hè đi ngắm biển với chị nhé."

Tôi tưởng nàng ngủ mơ, hỏi, sao đột nhiên lại nói chuyện này?

Kỳ An chống người dậy, cúc áo ngủ cởi được một nửa, bảo tôi lấy cho nàng chiếc áo sơ mi cạnh giường, cuối cùng mới kéo dài giọng trêu tôi, "Vì thời tiết rất đẹp, nên mới nghĩ ra."

Tôi nhớ ra nàng đã nói từ lâu, nhưng vì đủ loại lý do mà trì hoãn mãi, nên cũng chẳng cần biết lần này có phải vì ngái ngủ mà buột miệng nói bừa không, ngón trỏ chặn môi nàng, lập tức đáp lời: "Vậy quyết định thế nhé, không được đổi ý!"

Nàng dựa vào đầu giường, uể oải ngậm ống hút uống nốt nửa lon Coca đá còn lại từ trước khi ngủ trưa. Để một lúc rồi, cảm giác sủi bọt không còn mạnh như lúc mới mở, vị ngọt rõ hơn, khiến giọng nói cũng thấm đẫm vị ngọt ngào.

Nói, lần này chắc chắn.

***

Không đợi được đến hè, vừa hay dịp nghỉ lễ mùng một tháng năm cả hai đều rảnh, "ngày sau còn dài" cũng không địch lại "đêm dài lắm mộng", vì thế tôi còn từ chối lời mời đi Tây Hồ cùng Trịnh Dư Giai, làm cô ấy tức đến mức nhảy dựng lên: "Bà đúng là trọng sắc khinh bạn!"

Tôi không chịu thua: "Bà còn nói lý hả, nay là ngày mấy rồi, có thành ý sao không hẹn tui sớm hơn?"

Cô ấy tỏ vẻ khó xử: "Bởi vì... bà là plan B của tui mà." Rồi khiêm tốn với tôi, chúng ta như nhau cả thôi.

Tôi gửi lại một biểu cảm chó Shiba mặt lạnh, mạnh tay tắt cửa sổ trò chuyện, tiếp tục nghiền ngẫm kế hoạch du lịch.

Lúc Kỳ An qua, tôi vẫn đang vô cùng tập trung chống cằm nhìn màn hình máy tính, nàng dựa cả người vào vai tôi ôm từ phía sau, giọng chân thành hỏi, có phiền lắm không.

Tôi nghĩ một lát: Có một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!