Chương 30: Qua năm.

Nhưng Kỳ An không tiếp tục chủ đề có phần nặng nề này, năm ngón tay phải nàng nhẹ nhàng luồn vào mái tóc bị gió thổi rối tung của tôi, nghịch ngợm như đứa trẻ hư mà vò chúng rối thêm, rồi cười tươi để lộ hai hàm răng đều tăm tắp, đôi mắt rạng rỡ tựa cầu vồng sau cơn mưa.

Tôi cử động đầu một cách cứng ngắc, muốn thoát khỏi bàn tay đang nghịch ngợm kia, vậy rốt cuộc vừa rồi bản thân đã trông chờ điều gì cơ chứ.

Động tác xoa đầu tôi của nàng quá đỗi dịu dàng, vì thế trong lòng tôi đương nhiên diễn giải nó thành tín hiệu vỗ về an ủi, hoặc là đang giúp tôi sửa lại mái tóc rối, thế nhưng quỹ đạo của những ngón tay lại lệch đi, cố tình càng xoa càng rối, giống hệt như con người nàng vậy, đầy bất ngờ và phóng khoáng.

Có những lúc Kỳ An thật sự không giống một người chị gái theo nghĩa truyền thống, không giống chút nào cả. Tôi thường hoài nghi liệu có phải chính mình mới mâu thuẫn, bị phân tách thành hai phần khác biệt, nhưng dường như người có linh hồn song sinh lại là nàng: phần lớn thời gian thì dịu dàng phong tình đến mức khiến người ta thỏa lòng lao vào lửa, nhưng trong một số ít trường hợp lại ngây thơ tinh nghịch đến không ngờ, là kiểu trẻ con sẽ đeo mặt nạ yêu tinh, bấm chuông cửa nhà bạn đinh đong inh ỏi vào đêm Halloween, rồi cất giọng trong trẻo hô to "Trick or treat" để đòi kẹo.

Tôi không biết đã có bao nhiêu người từng thấy dáng vẻ đó của nàng, nói một cách ích kỷ, tôi mong là càng ít càng tốt. Để tôi được sở hữu một Kỳ An phiên bản giới hạn đáng giá, để tôi trở nên khác biệt với những người khác.

"Buổi tối định thế nào đây, khi nào về nhà?"

"Em biết về thế nào, về để lại bị mắng hả?"

Tôi hậm hực liếc nàng một cái, như giáo viên chủ nhiệm đang trách hỏi một học sinh tiểu học lớp dưới không hiểu chuyện. Kỳ An lập tức giơ tay làm tư thế đầu hàng, xuống nước dỗ dành, "Không nói nữa, chị không nói nữa được chưa."

Trời tối sớm, mới sáu giờ mà đèn đường đã đồng loạt sáng trưng. Khi đi đến đầu phố, tôi ngoảnh đầu nhìn lại, nói với Kỳ An, người đàn ông trung niên xách túi giấy màu xanh vừa đi ngang qua kia là thầy chủ nhiệm hồi cấp ba của chúng ta đó.

Nàng cũng ngoảnh đầu nhìn theo, chẳng biết có thấy rõ hay không, rồi hỏi, thế sao không chào một tiếng.

Tôi đáp, chắc thầy không nhận ra em nữa rồi, với lại, hồi đi học thầy cũng chẳng ưa gì em.

"Tại sao vậy?"

"Chắc là... em từng trốn học bị thầy bắt gặp."

Mắt nàng thoáng vẻ kinh ngạc, rồi nàng lắc đầu cười bất lực, "Thời đi học em lại nghịch ngợm thế cơ à."

Tôi chỉ khẽ nhếch mép cười không tỏ ý kiến, thầm nghĩ trong lòng, không phải đâu, có lẽ em chỉ hơi mệt mỏi mà thôi.

Vào những ngày tháng khó khăn nhất, điều trí mạng nhất là nỗ lực học hành mà thành tích vẫn cứ tụt dốc không phanh, về đến nhà lại động một tí là cãi nhau với cha mẹ đến mức giương cung bạt kiếm. Tôi ghét cái tính kiểm soát quá mạnh của họ, từ việc chọn khoa Văn hay Lý cho đến việc chọn câu hỏi tự chọn trong môn Toán là hệ tọa độ hay bất đẳng thức, bước nào cũng muốn chen vào, thế là bị trách mắng nghiêm khắc "Nghe lời người khuyên thì no bụng".

Tôi có rất nhiều lời muốn nói nhưng cứ giữ trong lòng, vì mọi người xung quanh ai cũng chỉ lo việc của riêng mình, thời gian là số mệnh, tôi không dám chạm vào bánh xe số mệnh của họ, đành chỉ biết trút lòng vào cuốn nhật ký, tự phơi bày mình như con cá khô, viết ở trang đầu tiên, cuộc sống rối như một mớ bòng bong, vai hề lại chính là tôi.

Cho nên câu chuyện của chúng tôi chưa bao giờ nảy mầm từ những lần tình cờ gặp gỡ, bởi mỗi cuộc gặp gỡ đều được tôi mong chờ cả một ngày dài. Kỳ An có lẽ sẽ không bao giờ đoán được tôi đã mong chờ cuộc gặp gỡ sau giờ tự học buổi tối ở trạm xe buýt vắng người lúc đêm khuya đến nhường nào, gần như xem nàng là nguồn oxy quý giá khi tôi bị say độ cao nghiêm trọng.

Dù trên suốt chuyến xe chúng tôi chẳng nói chuyện mấy, nhưng trong lòng tôi lại vô cớ gửi gắm niềm tin rằng nàng là người có thể đưa tôi thoát khỏi thế giới của Truman*.

Bởi nàng khác biệt với tất cả những gì tôi từng tiếp xúc, nổi bật một cách ngang tàng và sống động, tràn đầy sức sống trong cuộc sống khuôn mẫu, tự bó buộc của tôi.

***

Tuyến xe buýt 307 thực chất là một tuyến tham quan, không đông người, ngay cả vào giờ cao điểm buổi tối cũng có sự thong thả riêng biệt. Vì vậy, khi nghiên cứu cách đi đến nhà hàng đã đặt trước, tôi dứt khoát phủ quyết đề nghị bắt taxi của Kỳ An, "Đi xe buýt tiện lắm!"

Nàng chắc chắn không đoán được tôi sẽ rất nhớ những lúc cùng nhau đi xe buýt, yên lặng ngồi không nói gì, vai khẽ chạm vào nhau. Nhưng xe buýt ở Bắc Kinh lúc nào cũng đông nghẹt như đồ hộp bị nén ép, không chừa một chút không gian sống nào cho những yếu tố lãng mạn, thật đáng ghét.

Dần dần, tôi lại bắt đầu buồn ngủ, không biết đã bị thứ gì tiêu hao quá nhiều năng lượng, ý thức ngày càng mơ hồ, cuối cùng cảm nhận được Kỳ An vòng tay qua vai tôi, nhẹ nhàng kéo tôi về phía nàng.

Khi mơ màng tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối đen như mực, màn đêm như thể được quét một lớp sơn dầu đen đặc quánh, ánh đèn rực rỡ xuyên qua cửa kính tạo nên những ảnh ảo chồng chéo. Tôi dụi mắt còn đang lim dim, cố gắng thích nghi với ánh sáng, hỏi nàng đã đến đâu rồi.

Nàng thấy tôi tỉnh, bàn tay lỏng lẻo rút khỏi vai tôi, bình tĩnh trả lời tên một trạm dừng, tôi lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, "Chị có biết là đã đi quá trạm rồi không!"

"Chị biết mà," Nàng ngược lại nhìn tôi kỳ quặc, "Là tự em ngủ quên thôi."

Tôi bị logic cường đạo của Kỳ An thuyết phục: Thế chị đâu có ngủ, sao cũng không nghe thông báo trạm dừng.

"Chị có nghe, chỉ là không nỡ đánh thức em thôi."

"Có gì mà không nỡ chứ," Tôi lẩm bẩm một câu, dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trạm sau xuống đi... Em chẳng thiếu chút giấc ngủ này lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!