Là một người nghiện đồ uống lạnh có thâm niên, tôi luôn giữ vững tinh thần vết sẹo lành rồi lại quên đau, chưa được hai ngày đã ngựa quen đường cũ, thừa lúc giữa giờ học lẻn ra ngoài mua một cốc sinh tố dừa nướng sương sáo, thêm đá 70% đường. Thực ra mua xong thì có hơi hối hận, bên ngoài vẫn đang đổ mưa to, nước mưa từ mũi giày thấm vào lớp vải lưới, làm ướt tất, ẩm ướt lạnh lẽo như thể mùa thu đến nhầm thời điểm.
Vừa ngậm ống hút vừa đi về, phía sau có người không nặng không nhẹ chọc vào eo tôi.
"..."
Tôi chậm chạp chưa kịp phản ứng, mấy chữ "em chào sư tỷ" mắc kẹt ở cổ họng. Ngược lại, nàng thản nhiên mở miệng trước: "Mới có một lát thôi mà đã mua đồ uống rồi sao?"
"Em quên mang cốc nước, tan học..." Tôi vốn định nói tan học quá muộn nên ăn tạm chút gì đó lót dạ, lời còn chưa nói hết, chợt nhớ tới hôm qua lướt được dòng trạng thái trên Weibo của nàng, sau khi tan làm cùng đồng nghiệp đi ăn lẩu Nhật, thế là chẳng đầu chẳng đuôi lại nói một câu: "Chẳng lẽ tan học lại đi ăn lẩu một mình..."
Vốn chỉ định nói đùa một câu, ai ngờ hiệu quả lại không như tôi mong đợi, vừa thốt ra nghe thế nào lại mang theo chút tủi thân.
Chỉ mong lần sau trước khi mở miệng có thể nhớ mà suy nghĩ qua. Tôi tự thưởng cho mình một cái búng tai thật kêu.
Kỳ An không nghĩ nhiều, chưa phát hiện có gì khác thường, vẫn cười tự nhiên, nhưng rõ ràng nàng đã nghe hiểu ý tôi nói là gì, "Ra vậy, tan học đi cùng chị nha, được không?"
Trong vài giây ngắn ngủi, hệ thống ngôn ngữ lại đình trệ lần hai. Rõ ràng là tôi khơi mào trước, cuối cùng lại thành ra chính mình không tiếp được lời.
Cũng may nàng chỉ nói đùa, sau một thoáng dừng lại thì nói tiếp, "Lần sau đi, hôm nay mưa lớn quá, về nhà sớm thôi."
Tôi đương nhiên không thực sự mong đợi gì, đã kịp chuẩn bị một nụ cười tự nhiên hào phóng, che đi tia sáng loé lên trong đáy mắt, nhẹ nhàng nói: "Vâng."
Không biết là muốn bù đắp hay vì lý do gì khác, nàng lặp lại lần nữa: "Lần sau chị sẽ dẫn em đi."
Nghe cứ như là hứa hẹn vậy.
Bên này tôi còn đang suy ngẫm dư vị câu nói cuối cùng của nàng, nàng đã nghiêng người sang, ánh mắt đảo qua ly đồ uống trong tay tôi, đưa tay tới, theo tay tôi nhẹ nhàng lắc lắc cái ly. Đá viên kêu lạch cạch, rung động truyền qua màng nhĩ đến thẳng trái tim. Có điều tôi không quen tiếp xúc cơ thể với người khác, một phần thần kinh quá nhạy cảm, một phần lại quá tê liệt, chỉ có thể cảm nhận được sự khô ráo nóng hổi trên tay nàng.
Nàng hơi nhướng mày một cách khó nhận thấy: "Trời cũng không nóng, ăn ít đồ lạnh thôi, em chưa nhớ ra hả?"
Tôi vừa mới ngậm ống hút, uống cũng không được, không uống cũng chẳng xong, đành ấp úng nói, lần sau nhất định.
"Lần sau?" Nàng lặp lại lời tôi, vẻ mặt đau đầu, "Nếu cái ly này không có lớp màng bịt kín, chị thật muốn vớt hết đá ra cho em... Em còn cười được hở?"
Khóe môi tôi vừa mới hé ra liền phanh gấp, nhanh chóng ngăn chặn mầm mống cong lên, ngay ngắn nói một tiếng: "Em không có."
Nàng ném cho tôi một ánh mắt "thấy chị tin em không", nửa thật nửa giả mỉm cười: "... Đến lúc đó em sẽ hối hận cho coi."
Tôi rất muốn chia sẻ câu khẩu hiệu kinh điển kia cho nàng: Sống là phải biết tận hưởng. Nhưng tôi không dám.
Không ngờ là trước khi vào học nàng từ văn phòng trở về, cố ý lấy ly giấy dùng một lần đựng nước ấm, chẳng chút cảm xúc nói với tôi trước hết uống cái này đi, đồ lạnh để lát nữa uống.
Còn cố ý làm mặt nghiêm cho tôi xem:
"Lần sau đừng có mà tìm chị khóc lóc xin nghỉ phép."
Tôi như bị sét đánh: Nào có khoa trương như thế!
Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, Kỳ An mới đặc biệt nhất. Nàng đối xử với mọi người xung quanh rất tốt, nhưng chỉ là vì lịch sự hoặc chiếu cố, dù có dịu dàng cũng không tránh khỏi xa cách, chỉ có rất ít thời điểm sẽ nói vài câu đùa nhẹ nhàng. Điểm này chúng tôi rất hợp nhau, tôi cũng không thích đùa giỡn lắm, dẫu sao người đáng để đùa cũng chẳng có bao nhiêu.
Cho nên lúc ấy tôi thầm nghĩ rằng trong lòng nàng, tôi hẳn là ít nhiều gì cũng khác với người khác, nhưng tuyệt đối không đến mức kiêu ngạo cho rằng mối quan hệ này có thể nâng lên dù chỉ nửa bậc, đủ mọi ý nghĩa đều không thể. Hơn nữa ngoài điểm này ra, chúng tôi khác nhau quá nhiều.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn không thể sửa được cái tật dễ đỏ mặt trước mọi người, hơi bị trêu chọc là sẽ nghẹn lời, lúng túng nhận lấy ly giấy, tai như thể vừa được hấp trong lồng vậy.
Thấy tôi bị nghẹn đến không nói nên lời, nàng mới đổi sắc mặt, đắc ý hài lòng cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết, cười lên sẽ phát sáng. Chưa đi được hai bước nàng lại quay đầu muốn dặn dò gì đó, mái tóc dài theo cú xoay người tung bay rồi lại xõa xuống vai. Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy một mình nàng không cần kịch bản cũng có thể chống đỡ được một bộ phim thần tượng, gương mặt ấy đẹp đến mức khiến phần lớn khán giả đều ngoan ngoãn móc hầu bao.
Đột nhiên trong loa phát nhạc, âm lượng không được kiểm soát tốt, chói tai khủng khiếp. Nàng cau mày, nhỏ giọng mắng một câu "má nó" về phía vị trí của loa. Tôi như thể nhìn thấy ma, quả nhiên là chị gái xinh đẹp nói tục cũng ngầu.
Người bật nhạc không biết là thích cái bầu không khí "quẩy" này, hay là thật sự không biết thao tác đúng cách, tóm lại âm lượng vẫn duy trì ở ngưỡng sắp trở thành ô nhiễm tiếng ồn. Nàng chỉ có thể ghé sát tai tôi mới có thể khiến tôi nghe rõ, rất gần rất gần, đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!