Người ra đón tôi ở cổng ra ga là cha tôi, cha thấy tôi thì vẫy tay, nụ cười có phần gượng gạo nhưng lại hợp với phong thái của một người đàn ông trung niên ở tuổi cha: không giỏi bày tỏ, ngay cả một câu đơn giản "Ăn cơm chưa?" cũng hỏi với vẻ hơi ngượng ngùng.
"Dạ," Tôi cũng ngượng, "Lúc tàu dừng giữa chặng con có đặt đồ ăn nhanh Dicos rồi."
Cha nói, đồ ăn trên tàu cao tốc thực ra cũng được.
Tôi lại "dạ" một tiếng, nhưng đắt.
Rồi chẳng còn gì để nói. Tôi ngồi cứng đờ một lúc, xác nhận cả hai đều không có ý định nói chuyện tiếp, qua hai cái đèn xanh đèn đỏ lên quốc lộ rồi, tôi lặng lẽ đeo tai nghe vào.
Nếu là mẹ tôi, mẹ chắc chắn sẽ lải nhải với tôi suốt đường, chuyện lớn chuyện bé gì cũng hỏi cặn kẽ, nhưng cha tôi thì khác, huống hồ tôi từ nhỏ đã sợ cha, ngay cả chuyện nhỏ như mất cục tẩy cũng không dám nói với cha.
Tôi bất lực tự giễu trong lòng sao mình vô dụng quá, đồng thời lại nảy sinh nỗi lo sớm, một người nghiêm khắc cổ hủ, tính tình lại dễ nổi nóng như cha, chuyện khó khăn hơn biết mở lời với cha thế nào đây.
***
Tôi sớm đoán được sẽ có một cuộc cãi vã xảy ra vào một lúc nào đó – dù sao cũng là thông lệ hàng năm, nhưng không ngờ năm nay khoảnh khắc ấy lại đến nhanh như vậy, ngay ngày thứ hai tôi về nhà, đồ đạc trong vali còn chưa kịp sắp xếp xong.
Mọi chuyện bắt đầu từ chiếc máy tính xách tay của tôi, mật khẩu màn hình khóa từ lúc mua về vẫn chưa đổi, dãy số đó cả nhà chẳng ai là không biết. Vì thực sự không ngờ tới còn có phụ huynh lại định rình mò hoạt động trên mạng của con cái đã trưởng thành, nên dễ dàng mất cảnh giác.
Hồi nhỏ cũng vậy, xem xong còn đường hoàng lấy cớ "Muốn tốt cho con" để dạy dỗ, từ sáng sớm hôm sau lúc tôi còn đang ngái ngủ cắn bánh bao đậu đỏ, họ đã bắt đầu ở bên cạnh bóng gió giáo dục tôi không tập trung học hành, còn có thời gian đa sầu đa cảm.
Họ dĩ nhiên không đến mức trơ trẽn nói rằng cha mẹ đã xem nhật ký của con rồi nên muốn nói chuyện với con, cứ như thể chỉ đột nhiên muốn rót cho tôi một nồi canh gà tâm hồn. Người đuối lý, người làm sai ngược lại giống như là chính tôi, cúi đầu ăn không biết ngon, lặng lẽ nghe dạy bảo.
Tôi dĩ nhiên biết những cảm xúc tuổi dậy thì trong mắt người lớn là ấu trĩ và tự làm khổ mình, thậm chí đôi khi chính tôi qua vài ngày xem lại cũng thấy buồn cười. Nhưng họ chắc chắn không hiểu những chữ viết ra không nhất định là để ghi nhớ hay được ngước nhìn, cũng có thể chỉ dùng để giải tỏa cảm xúc, ngăn quả bóng trong lòng phình to rồi nổ tung.
Nhưng tôi tự mình thông suốt điểm này, từ ấy về sau viết một trang xé một trang, vui vẻ với điều đó. Văn chương nhảm nhí bị chôn vùi nơi bãi rác, chết đúng chỗ cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Sau khi đã khóc đủ nước mắt cho những bí mật bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ ấy, tôi nhút nhát thuyết phục bản thân buông bỏ, tôi tưởng chúng ta có thể ngầm hiểu để những chuyện không mấy hay ho này tan biến trong dòng chảy thời gian mạnh mẽ, nhưng chúng ta không đủ ăn ý. Tôi hết mực né tránh, cảm thấy xấu hổ vì những tâm tư tuổi mới lớn bị nhìn thấu ấy, có người sau bao nhiêu năm tháng lại muốn đào lại chuyện cũ.
Chỉ là khi đó là quyển nhật ký, những tấm thiệp chúc mừng, bưu thiếp trao đổi giữa bạn học, còn bây giờ là lịch sử trò chuyện trên điện thoại, máy tính hay máy tính bảng.
"Sách còn nhiều, con không thể đọc chút gì đó lành mạnh tươi sáng sao? Cứ phải suốt ngày xem loại này, chẳng có chút tinh thần nào."
Đó là giọt nước tràn ly, sau khi tôi tự cho rằng mình đã thoát khỏi quá khứ, họ lại ấn những dây thần kinh nhạy cảm của tôi chìm xuống đáy nước, không ngừng chìm xuống, tiến đến ngạt thở.
Cảm xúc dồn nén quá lâu một khi có vết nứt sẽ không thể kiểm soát. Một khoảnh khắc nào đó dường như có gì đó trong đầu tôi "bùm" một tiếng nổ tung: Con hai mươi tuổi rồi chưa có tư duy và khả năng phán đoán của riêng mình sao? Con học khoa Ngữ văn gần ba năm rồi cần cha chỉ bảo con cái gì có thể xem, cái gì không được xem sao? Con không có ở đây là có thể tự ý mở máy tính của con sao?
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nghẹn những cảm xúc thừa thãi lại giữa kẽ răng, khô khốc ném ra một chuỗi chữ, đúng đúng đúng, con đây sẽ ngày ngày đọc Thượng thư Luận Ngữ, Lỗ Tấn văn tập.
Dù chính tôi thấy lời nói ra đã rất kiềm chế, nhưng "chính tôi thấy" chẳng có tác dụng. Cha càng tức giận hơn vì tôi không chỉ bị phê bình mà còn dám cãi lại, thậm chí còn nói móc, giọng điệu khó nghe.
Không ngoài dự đoán, đã cãi nhau.
Tôi vốn không muốn cãi, thậm chí lười nói chuyện. Thực tế từ đầu đến cuối ngoại trừ câu mở đầu đó tôi không mở miệng lần thứ hai, cắn răng chịu đựng lửa giận và mắng mỏ, đến khi không chịu nổi nữa thì đóng sầm cửa bỏ đi.
Không khí lạnh bên ngoài làm tôi tỉnh táo đi phần nào, không có nơi nào để đi, bèn một mình ngồi rất lâu trên ghế dài ven đường dạo bộ bờ sông. Ngay cả điện thoại cũng đổi mật khẩu mới, liên tục khóa màn hình rồi lại mở khóa, lặp đi lặp lại giày vò tới lui, trút một phần cơn tức lên những việc vô nghĩa.
Dường như đã đợi rất lâu, mới đợi được khung trò chuyện muốn thấy nhảy lên vị trí đầu tiên.
"Có rảnh không, đang làm gì đó."
Đợi được rồi lại chẳng biết nói gì cho phải. Phân vân một hồi lại chỉ nói lảng sang chuyện khác, đang ở ngoài.
Mấy chữ "Đối phương đang nhập..." xuất hiện rồi biến mất, một lúc sau mới có tin nhắn mới: Với ai thế.
Cách màn hình cũng cảm nhận được Kỳ An có dấu hiệu ghen tuông, nếu là bình thường, tôi chín phần mười sẽ bật cười, nhưng tâm trạng thực sự quá tệ, tôi xóa đi mấy chữ "Không có ai" trong khung nhập liệu, không muốn bị nhìn ra là đang hờn dỗi, rồi đổi thành "Một mình em".
"Em không vui à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!