---o0o---
Bắc Kinh không có mùa thu.
Dù đã bước sang năm thứ ba, tôi vẫn chưa thể quen với khí hậu nơi đây, bắt đầu từ tháng 11 là ngày nào cũng lẩm bẩm sao còn chưa có sưởi ấm. Kỳ An tìm trong tủ quần áo một chiếc áo len của nàng rồi ném cho tôi, "Em còn biết lạnh à, chẳng phải em chịu rét giỏi lắm sao?"
"Buổi sáng lạnh," Tôi buồn ngủ không chịu nổi, cố gắng tranh luận với nàng, "Vã lại hôm nay có đợt không khí lạnh, nhiệt độ giảm mạnh."
Kỳ An khoanh tay nghe tôi nói nhảm, nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến, "Tùy em thôi. Mà còn không chịu dậy nữa hả?"
Tôi không muốn dậy, thật sự không muốn.
Hôm nay là thứ Bảy, lại đúng vào dịp Kỳ An được nghỉ cuối tuần, đã hẹn nhau đi chơi, vậy mà Đoàn trường lại đột ngột thông báo tám rưỡi sáng họp, cái thói quen cũ nghĩ gì làm nấy khó sửa, mọi người kêu trời oán đất nhưng giận mà không dám nói.
"Sẽ điểm danh đấy, cẩn thận trễ giờ." Nàng nhắc nhở.
"Em biết..." Vốn định nói rằng điểm danh thì điểm danh liên quan gì đến em, nhưng lời đến khóe miệng lại tỉnh táo phân nửa, năm nay phải chuẩn bị xét tuyển thẳng, điểm GPA cũng đã cày, dự án cũng đã làm, không muốn vì chuyện vặt vãnh này mà để lại ấn tượng xấu cho giảng viên trong khoa, "Dậy ngay đây, ngay đây."
Nàng nhìn chằm chằm tôi lăn qua lộn lại dây dưa trong chăn, ngồi xuống mép giường nói với tôi những chuyện phiếm nhạt nhẽo, không đánh thức được người thì không chịu thôi. Tôi mặc cho những câu nói rời rạc lướt qua tai, coi như gió thoảng bên tai.
Rồi tôi nghe thấy một câu cố ý đè giọng xuống: "Em thế này, giống gấu con lắm đó."
Tôi kéo chiếc chăn đang trùm đầu xuống một chút để lộ mắt, phản bác: "Giống chỗ nào!"
Kỳ An câu được rồi, cười tủm tỉm cầm con gấu bông lông xoăn màu sô cô la ở đầu giường phẩy phẩy vào má tôi.
"Đôi mắt màu thủy tinh rất giống, ngẩn người rất giống, cả bộ dạng ngủ nướng không dậy, úp mặt xuống gối che tai lại cũng giống."
"Chị..." Tôi hoàn toàn xì hơi, "Thôi bỏ đi, bạn cùng phòng em cũng nói vậy."
Nàng lộ vẻ mặt như hũ giấm chua, đột nhiên nghiêng người tới, suýt nữa chạm vào môi tôi, giọng điệu nghiêm túc không cho phép nghi ngờ, "Chỉ là gấu con của chị thôi."
Tôi hơi sững người một chút, mím môi, nếu phải suy nghĩ kỹ thì thực ra nàng cũng chẳng nói gì, nhịp tim đột ngột tăng nhanh không rõ nguyên do, vội vàng cụp mắt xuống, đáp một tiếng.
"Ò."
Lúc ăn sáng, hình như nàng thấy tôi không được hứng khởi cho lắm, bèn nghịch ngợm đi dép lê đá nhẹ vào mắt cá chân tôi dưới gầm bàn, "Sao thế, chị nấu cơm không ngon hả?"
Vé xem kịch đã mua xong cả rồi, lại đột xuất gặp phải chuyện này, Kỳ An đành tặng vé cho đồng nghiệp, sau đó dỗ tôi nói không sao, Chủ Nhật còn một suất nữa mà.
Nhưng vẫn rất mất hứng.
Tôi thổi thổi bát cháo nóng, Kỳ An ngồi đối diện tôi, chống tay lên bàn nhìn tôi, lúc này tôi mới để ý cháo chỉ múc một bát, đũa cũng chỉ bày một đôi, bối rối hỏi: "Sao chị không ăn?"
"Lần sau múc ra sớm để nguội bớt," Nàng chống một bên má lẩm bẩm, không vội trả lời câu hỏi của tôi, đưa tay sờ thử độ ấm thành bát, rồi mới thong thả nói, "Chị vội gì chứ, dù sao đợi em đi rồi còn phải đi ngủ thêm một lát nữa."
"..."
Công lực chọc tức người của Kỳ An trước nay đều tiến bộ từng ngày, tôi có lý do nghi ngờ buổi sáng nàng nấu cháo chỉ vì tự biết mình nói chuyện có thể làm tôi nghẹn chết.
Nhưng tôi không có bằng chứng, vì ánh mắt Kỳ An từ vị trí thấp hơn một chút quét ngược lên, cười với tôi vô cùng ngây thơ vô hại, hủy sạch mọi chứng cứ một cách triệt để.
Huống hồ người xưa có câu, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Tôi còn đang mặc áo len của nàng.
Kỳ An gần đây đã đổi loại nước giặt mới, hương cỏ cây, mang theo chút hương đầu của bưởi chùm và hoa cam Nerodi, vào lúc trời lạnh có một cảm giác ấm áp bình yên, tôi kỳ lạ liên tưởng đến một cảm giác quen thuộc nào đó, có thể là cây đa già ở đầu phố hồi nhỏ, nghe nói là từ thời Khang Hy, cũng có người nói là cuối thời Minh. Nó bén rễ trên con đường tôi phải đi qua để về nhà hồi tiểu học, khu phố cổ lúc ấy không có nhiều tòa nhà cao tầng, nên nó có thể sâu sắc khinh thường chúng sinh, người ta phải ngẩng cao cổ mới có thể giao mắt với nó, thế là cây càng thêm vẻ uy nghiêm, người càng thêm nhỏ bé, bộ xây dựng thành phố bao lần sửa đường phá dỡ cải tạo đều tránh nó ra, có lẽ cũng vì kính sợ.
Nhưng thực ra tôi rất yêu nó, như yêu búp bê Barbie và hình dán pha lê.
Trẻ con dễ bỏ qua những cái cây trầm mặc, càng không hiểu sự ngưỡng vọng, nên trong lòng tôi nó thu nhỏ lại thành món đá bào đậu đỏ mùa hè cộng với bắp nướng mùa đông, nhờ khứu giác chuyên chở những ký ức riêng biệt. Các cô các bác bán hàng rong cười vui vẻ hỏi tôi, bạn nhỏ ơi, có mệt không. Ngay cả lời nói cũng có hơi thở cụ thể, như một cốc trà lúa mạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!