Chương 27: Tàn thuốc (2)

Lỗi tại tôi nhìn vai nàng chăm chú quá, lâu đến quên cả nói chuyện, nàng kéo cổ áo lên cắt ngang ánh mắt tôi, rồi như nửa đùa nửa thật nói với tôi: "Nếu em không thích, chị có thể xóa nó đi."

Tôi bị lời nàng nói làm cho giật mình, vội giải thích rằng em không có ý đó. Kỳ An thoáng nét cười, ồ, vậy thì được rồi.

"Em có gì không thích cứ nói thẳng với chị, chị sẽ sửa."

Tôi hơi không biết lựa lời thế nào, chỉ nói rằng em thích chị làm bất cứ điều gì chị thật sự muốn làm. Ánh mắt nàng dịu đi một chút, chậm rãi trượt xuống khỏi mắt tôi theo hàng mi rũ xuống.

"Lúc ấy ảnh nói với chị, mong nhóc đừng quá hối hận." Kỳ An nói, "Ha, đúng là bị ảnh nói trúng rồi."

Tôi có chút ngẩn ngơ nhìn vào mắt nàng, tại sao lại hối hận chứ.

"Không phải ý đó... Ý chị là, nếu nó phải ở bên chị cả đời, chị hy vọng nó là về chính bản thân chị, vui cũng được, không vui cũng được, nhưng tuyệt đối đừng là cảm xúc bị chi phối bởi hành vi của người khác."

Nàng vặn mở nắp chai nước cam, chai thủy tinh đã cầm trong tay quá lâu, lúc đưa cho tôi, thành chai mát lạnh thậm chí có chỗ còn hơi ấm.

"Nghe có vẻ cay nghiệt lắm không, nhưng nếu mọi quyết định chị đưa ra đều là vì bản thân mình thì tốt biết mấy."

Cổ họng tôi bỗng đau nhói, nó ngăn tôi phát ra bất kỳ âm thanh nào, thế nên tôi chỉ có thể cố gắng lắc đầu.

Mọi nền giáo dục vị tha mà tôi được dạy từ nhỏ đến lớn lúc này hoàn toàn không dùng được, bởi trước mắt về căn bản không phải là một câu hỏi lựa chọn giữa vị tha hay vị kỷ. Tôi dường như có thể thực sự chạm đến một phần con người nàng trong quá khứ, thật sự nổi loạn, cũng thật sự ngỗ ngược, dễ xúc động, ngốc nghếch trẻ con, luôn cố dùng những hành động khác người để đổi lấy chút ánh nhìn từ cha mẹ, dù chỉ là ánh mắt giận dữ hay trách móc.

Cho nên nàng sợ nhất là bị thờ ơ, thà đứng dưới bức tường sắp đổ còn hơn bị gạt ra rìa.

"Chị ba tuổi mới lần đầu ý thức được cha, mẹ và chị nên cùng thuộc về một gia đình. Mẫu giáo bốn rưỡi tan học, không có ai đón chị, là mùa hè, chị nhìn ánh mặt trời tắt dần từng chút một, trời càng lúc càng tối, trăng càng lúc càng cao, vẫn không có ai đón chị."

"Gọi điện thoại cho ai cũng không được, cô mẫu giáo bèn nói, cha mẹ đang bận, lát nữa sẽ đến đón con, bảo họ dẫn con đi ăn ngon nhé! Cô ấy chắc chắn không tin đâu nhỉ, từ lúc chị biết nhớ, họ chưa bao giờ dẫn chị đi ăn tiệm lần nào."

Nàng chớp mắt một cái, dường như thấy buồn cười, "À phải rồi, câu nói này đến hôm nay vẫn đúng."

"Lúc nhỏ chị thích xem Thế giới Hoạt hình lúc tám giờ tối, nhưng hôm đó về nhà thì đã chiếu xong rồi, mở ti vi lên là chương trình chưa từng thấy trước đây, bình thường giờ này đã phải chuẩn bị đi ngủ. Là mẹ chị đến đón chị, nhưng mẹ không hỏi chị có khóc không, có sợ không, có mệt không đói không, không an ủi chị cũng không giải thích tại sao."

"Mua một cái hamburger mang đi ở McDonald's, bảo chị lúc ăn chú ý một chút, đừng làm bẩn trong xe."

"Chẳng ai có tâm trí lo cho chị, sau đó không lâu thì gửi chị đến nhà bà ngoại, sang bên đó đi học."

"Rồi sau đó," Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống từ bệ cửa sổ, cười một cái như ăn vạ, qua loa kết thúc chủ đề, "Cũng tương tự vậy thôi."

"Hễ không ai quản là muốn làm gì thì làm, cũng làm khá nhiều chuyện vô nghĩa, nhuộm tóc đến đau cả da đầu, còn ví dụ như bấm khuyên môi," Nàng cười khẩy, "Thật ra bản thân chị không hứng thú lắm với việc xỏ khuyên, cũng thấy phiền phức, hồi đó lỗ tai vừa bấm xong không chú ý giữ gìn, dính nước bị viêm, đau một thời gian dài. Đều là đầu óc nóng lên liền... Chị đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi."

"Nhưng lâu rồi không đeo, chắc cũng liền lại rồi."

Nàng sờ sờ môi dưới, hơi mím môi để tôi có thể nhìn rõ nhất, "Nhìn kỹ xem, có lẽ vẫn còn lưu lại một chút dấu."

Tôi lại gần nhìn kỹ, Kỳ An đột nhiên lùi nửa bước, lại bắt đầu trêu người, "Lại gần nữa là chị hôn đó nha, hôn rồi không chịu trách nhiệm đâu."

"Thật ra chị chẳng có gì đáng nói, dù thiếu thốn về mặt tinh thần nhiều hơn một chút thì cũng được bù đắp gấp bội về vật chất; họ rất cởi mở, cũng rất dân chủ, chị có quyền lựa chọn mọi việc chị muốn làm, được chấp thuận một trăm phần trăm... dù đó là vì chẳng ai quan tâm."

"Nhưng đôi khi chị lại thấy có chút không công bằng." Nàng tự giễu làm mặt quỷ, đôi mắt như hồ mực ánh lên tia nước.

"Trong mắt người khác, họ là tinh anh thương trường, là người thành đạt, là người chủ hào phóng, là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ hoặc đối tác vừa ý," Giọng nàng thoáng chút nức nở khó nhận ra, dần trở nên nghẹn ngào, "Chỉ có chị biết họ là những bậc cha mẹ thất bại và người nhà tồi tệ, và bản thân phải gánh chịu tất cả những điều này."

Một mặt cực kỳ yếu đuối, một mặt lại cực đoan ương ngạnh, nàng thật sự rất mâu thuẫn. Tôi không biết tại sao Kỳ An đột nhiên lại muốn kể cho tôi nghe những chuyện xưa cũ mà nàng luôn giấu kín như bưng, nhưng tôi đã không còn tâm trí để suy nghĩ nữa rồi...

Nước mắt nàng không ngừng rơi, lặng lẽ và kìm nén, bờ vai khẽ run, nhưng không cho phép tôi nói bất cứ lời nào.

"Đừng nhìn, nhắm mắt lại."

Tôi thoáng chút mờ mịt, nhưng vẫn nhanh chóng cụp mắt xuống, cách lớp tay áo áp lòng bàn tay lên mắt nàng, thế là Kỳ An không tiếp tục bài xích nữa, yên lặng áp má vào. Cảm giác trong lòng bàn tay tôi từ ấm áp chuyển sang lạnh ẩm, nàng cuối cùng cũng khẽ khàng lên tiếng, ngoại trừ giọng mũi hơi nặng một chút thì gần như không nghe ra bất kỳ điều gì khác thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!