Chương 26: Tàn thuốc (1)

Hôm sau, tôi quả thật mang đến cả một cặp đầy ắp đồ dùng sinh hoạt. Kỳ An nhìn tôi lôi từng món đồ ra, tìm chỗ sắp xếp cho gọn, biết rõ còn cố hỏi: "Định hạ trại đóng quân ở đây luôn hả?"

Tôi bĩu môi nói: "Không phải, thỉnh thoảng tuần du thôi hà."

Nàng dùng tiếng Quảng Đông mắng tôi, tôi nghe không hiểu nên tức lắm. Từ những âm tiết mơ hồ, tôi đoán chắc tám phần không phải là lời hay ý đẹp, bèn nói chị muốn nói thì dùng tiếng phổ thông mà nói chứ, chửi người ta mà để đối phương không hiểu thì còn ý nghĩa gì nữa.

"Đâu có nói cho em nghe, chỉ là muốn tự mình nói cho đã ghiền thôi."

Tôi còn định tỏ ra bất bình, Kỳ An đã rút món đồ cuối cùng từ tay tôi, lên tiếng ngắt lời: "Cái này để làm gì vậy?"

Nàng xách con gấu bông nhỏ màu sô cô la lông xoăn, xoa xoa cái đầu vải lông của nó, buồn cười nhìn tôi. Con gấu nhỏ cứ bị đè dưới đáy cặp, lông tơ không vào nếp mà vểnh tứ tung cả lên, bông nhồi bên trong cũng bị ép không đều.

Tôi muốn giật lại: "Chị quản làm gì."

Lát sau lại nhắc chuyện ban nãy, tôi nảy ra một ý đồ xấu: "Chị ơi, dạy em vài câu tiếng Quảng được không?"

Kỳ An hơi ngạc nhiên nhướng mày, sau đó vẫn cười, đưa cho tôi một lý do thiếu sức thuyết phục: "Chị không được đâu, hồi nhỏ ở quê lâu quá, không thoát được giọng Mân Nam."

Dù nghi ngờ tính xác thực của câu nói này, tôi vẫn không hỏi tới, đúng lúc nàng nhắc đến Mân Nam, tôi bèn hỏi lạc đề một câu chẳng ăn nhập gì: Hạ Môn có thể thấy biển không?

Kỳ An ngậm kẹo m*t, hỏi ngược lại: "Em chưa học địa lý à?"

Tôi bị nghẹn họng, tự mình lặng lẽ mở công cụ tìm kiếm trên điện thoại. Nàng nhìn thanh tiến trình tải trang xoay vòng vòng trên màn hình điện thoại của tôi, có lẽ nhìn đến chóng mặt, đột nhiên nói, chị chưa thấy nữa.

Tôi buột miệng nói: "Sao lại thế được?"

"Đúng vậy, sao lại thế được nhỉ," Nàng cười, dường như không hề thấy tiếc nuối, răng cắn vỡ viên kẹo, cúi đầu vứt que nhựa vào túi rác. "Đâu phải góc nào cũng có biển đâu, nhóc ngốc ạ."

Nỗi u sầu của Kỳ An luôn xuất hiện ngoài dự liệu. Phần lớn thời gian tôi có thể kịp thời nhận ra, dỗ dành nàng, tiện thể dò xét một chút về quá khứ mà nàng không thích nhắc tới. Nhưng đôi khi tâm trạng ấy quá mơ hồ, tôi có thể thấy nàng không vui nhưng lại không thể nào đoán ra nguyên do, đành phải gượng gạo và vụng về lảng tránh chủ đề hiện tại.

"Em chỉ tò mò... gió biển thật sự có vị mặn à."

Nàng đưa tay vén lọn tóc rủ xuống của tôi ra sau tai, nhân động tác đó bất ngờ trao tới một nụ hôn sâu, lại là cho đến khi tôi gần như không thở nổi mới tách ra.

"Sau này sẽ dẫn em đi." Nàng nắm dây tai nghe quấn vòng này đến vòng khác quanh ngón tay, hành động quen thuộc này từng khiến tôi không phân biệt được là thật sự đã xảy ra hay chỉ là ảo giác.

Có lẽ thấy tôi hơi lơ đãng, nàng lại ghé sát vào tai tôi thổi hơi: "Chỉ dẫn một mình em thôi."

Tôi đưa ngón út ra ngoéo tay với nàng, cảm thấy có lẽ đã tránh được một chủ đề nàng không muốn nói nhiều, nhưng điều kỳ lạ là ngay sau đó Kỳ An lấy cốc sứ từ trong tủ bát thì làm rơi một bao thuốc lá đã bóc vỏ. Tôi còn đang do dự có nên giả vờ không thấy không, nàng đã chủ động giải thích trước – thực ra cũng không giống giải thích lắm, giọng điệu thờ ơ nhàn nhạt như đang thuật lại những câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

"Hộp rỗng thôi," Nàng cúi xuống nhặt, đưa mặt có chữ viết bằng bút lông dầu cho tôi xem, "Để làm kỷ niệm."

"Hở... ?"

Không ngờ Kỳ An lại do dự, rất khác thường, nàng chậm rãi cất bao thuốc lại. Là ảo giác của tôi sao, nàng dường như sững người tại chỗ trong thoáng chốc, một cách rất khẽ.

"Một thợ xăm khá nổi tiếng," Nàng khẽ nhún vai, "Cái này là xăm ở chỗ ảnh."

Còn chưa đợi tôi nói gì, nàng đã có phần mạnh mẽ ấn ấn vào xương bả vai của tôi: "Nhưng em vẫn nên ngoan ngoãn một chút đi."

Tôi cực kỳ vô tội, kêu oan rằng em còn chưa nói câu nào, chẳng liên quan gì cả.

Kỳ An diễn còn vô tội hơn cả tôi, nói em biết gì chứ, đây gọi là phòng ngừa trước.

Nàng đắn đo một lúc lâu, rồi lại nói: "Kể cho em nghe chuyện trước kia của chị, nhưng mà khá nhàm chán, có muốn nghe không?"

Đây là lần đầu tiên nàng tự nguyện hé mở một góc con người không muốn cho ai thấy của mình, dù giọng điệu nhẹ bẫng nhưng ánh mắt lại bán đứng suy nghĩ, giống như ốc sên từ trong vỏ từ từ dò dẫm đưa râu ra, thận trọng dò xét.

Tôi cố gắng để giọng mình thành khẩn nhất có thể, nói muốn nghe muốn nghe, níu lấy vạt áo nàng bảo nàng cũng ngồi xuống sô pha, nhưng trong lòng lại thoáng chút hoang mang vô cớ, bởi tôi không phải là người giỏi quan sát sắc mặt lời nói, thường lo lắng lúc nghiêm túc lại nói sai lời khiến những mối quan hệ vốn có thể ổn định lại đổ vỡ như domino, không thể cứu vãn được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!