Chương 25: Vượt rào.

Khi mở mắt, trần nhà vẫn còn tối đen, tay chân đều lạnh ngắt. Tôi mò tìm điện thoại cạnh gối, chưa quen với ánh sáng, chỉ có thể nheo mắt đọc những con số trên đó, không ngờ lại chưa tới bốn giờ sáng.

Tôi mơ thấy mình đi leo núi nhưng lại không bắt kịp xe, xe buýt chạy mất rồi, chỉ còn một mình tôi bị bỏ lại, đành phải đi bộ một mạch tới chân núi, trên đường lấy bánh xốp ra ăn thay bữa trưa. Bánh quy này là hiệu bánh quen thuộc hồi nhỏ, tiếc là bây giờ đã thành hàng ế ở các siêu thị lớn nhỏ. Chẳng biết bao lâu mới lòng vòng lên được tới núi, lão tăng trong chùa nói sau này hôn nhân của tôi sẽ mỹ mãn, chồng săn sóc, con cái đủ đầy, ông ấy còn tặng tôi một cành hồng đỏ thẫm.

Cảnh cuối cùng, những tảng đá núi khổng lồ ầm ầm lăn về phía tôi, tiếng động vang trời, chấn động đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

Trong mơ tôi lại ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ không biết chạy, vì căng thẳng mà bất chấp thất lễ níu lấy tay áo của lão tăng: "Hôm nay có mưa không? Tôi sợ đường xuống núi trơn trượt."

... Không thể tưởng tượng nổi.

Giấc mơ này rất hỗn loạn, như một nồi lẩu thập cẩm bị khuấy tung lên chẳng theo trật tự nào cả, nhân lúc ký ức chưa phai sạch, tôi cố gắng dựa vào những mảnh vỡ này để giải mã một lời tiên tri thần bí nào đó.

Nhưng màn hỏi về nhân duyên nghe có vẻ quá không may mắn. Vì vậy, tôi quyết định dùng cách khoa học để giải thích: Nằm mơ là kết quả của sự hoạt động không bị kiềm chế của tế bào thần kinh.

Nghĩ lại cũng thật mâu thuẫn đến buồn cười, mắt trái giật thì bắt đầu mê tín, mắt phải giật lại chuyển sang duy vật, thế giới quan thay đổi thất thường ghê gớm.

Tôi kể giấc mơ kỳ lạ khó hiểu này cho Kỳ An nghe, điểm chú ý của nàng thật kỳ quặc, cứ cười mãi chuyện nhãn hàng bánh xốp phải trả cho Chu Công bao nhiêu phí quảng cáo mới có thể cài cắm thương hiệu rõ ràng như vậy vào một giấc mơ hỗn độn đến thế, cười đã đời rồi mới nhớ ra mà quan tâm tôi:

"Có phải không được nghỉ ngơi tốt không?"

Tôi nói cũng tạm ổn, khoảng năm sáu giờ lại ngủ thiếp đi, nhưng dậy hơi muộn, không kịp ăn sáng.

Nàng dùng giọng điệu như đang hỏi tội: "Em có hiểu thế nào gọi là tự làm tự chịu không?"

Tôi biết điều nên im lặng, dù rất rất muốn hỏi vặn lại: Chị không có việc riêng của mình để làm sao, sao cứ nói đến chuyện này là chị lại lải nhải còn hơn cả mẹ em thế.

Câu "Chị không có việc riêng của mình để làm sao" đương nhiên chỉ là một câu đùa vui, tôi quá rõ Kỳ An dạo này bận rộn thế nào, vì trưởng nhóm hoạ sĩ không hài lòng lắm với mấy bản phác thảo đã đưa ra.

"Chị còn biết làm sao nữa, đành tăng ca cày cuốc thêm thôi," Mấy hôm trước nàng vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa cầm điện thoại xem tài liệu, lúng búng phàn nàn, "996 chỉ là bài học cơ bản của dân công sở khổ sai thôi."

Vậy mà ngày hôm sau khi nói câu đó, nàng lại hỏi tôi, "Buổi tối có việc gì không, có muốn ăn cơm cùng chị không."

"Hôm nay không cần tăng ca ạ?"

"Có việc gì mà không thể về nhà làm tiếp chứ!" Người gõ chữ vốn lười thêm dấu câu lần này lại cố tình thêm một dấu chấm than cuối câu, cảm xúc tuôn trào không cần nói cũng rõ.

Tôi gửi lại một biểu cảm giả chết, thầm nghĩ trong lòng rằng chị gái à, chị cứng thật đấy, nhân viên mới tan làm tích cực như vậy sếp sẽ nghĩ sao đây.

Kỳ An rất rạch ròi: Về nhà là về nhà, công việc là công việc, tăng ca ở nhà cũng là tăng ca, vậy thì có gì khác nhau đâu?

Tôi suy tư một lát: "Tăng ca ở công ty sẽ được phát cơm."

Nàng không khen ngợi tinh thần thực tế của tôi, ngược lại giọng điệu không tốt lành, "Lâm Hứa, có phải chỉ có em là lắm lời không?"

***

Nhiệt độ buổi tối dễ chịu hơn ban ngày nhiều, Kỳ An cần dùng bàn làm việc, thế là tôi đường hoàng chiếm lấy bệ cửa sổ, bắt đầu đọc sách, có lẽ vì co mình lại quá thoải mái, lâu dần không nhịn được mà buồn ngủ. Kỳ An thì tỏ ra vô cùng chuyên tâm, luyện vẽ một lát, sau đó lướt web tìm cảm hứng. Thế nhưng người ngồi lâu vốn dĩ dễ bị mỏi vai gáy, vậy mà nàng còn không biết trời cao đất dày nghiêng người sang một bên, xương sống hơi cong, khuỷu tay chống lên bàn về một phía.

Tôi nhìn không nổi nữa, đi tới từ phía sau dùng hõm tay nâng cằm nàng lên, ép nàng phải thẳng lưng thẳng vai. Kỳ An chỉ nghe lời được ba giây, tôi vừa buông tay là nàng lập tức trở lại như cũ, uể oải sụp người xuống.

"..."

"Chị biết sai rồi chị biết sai rồi," Nàng nói trước khi tôi kịp mở lời, ngồi thẳng lại, hoàn thành liền mạch việc xin lỗi sửa sai, sau đó sờ gáy, bản chất sói vẫy đuôi lộ rõ không thể nghi ngờ, "Đau cổ quá, xoa bóp giúp chị được không?"

Không được, cực kì không được, đều là do chị tự tìm lấy.

Tôi trả lại nguyên văn câu nói buổi trưa của nàng: "Chị có hiểu thế nào gọi là tự làm tự chịu không?"

Kỳ An nước đổ đầu vịt mà mặc cả với tôi, nói là mặc cả nhưng giống làm nũng hơn: Cuối tuần này nướng bánh trứng muối cho em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!