Chương 23: Ranh giới.

Suốt một thời gian dài tôi vẫn nghĩ mãi không ra làm thế nào mà tôi và Đoạn Cảnh Tri lại trở nên thân thiết với nhau được, có lẽ là vì sau giờ tan học hắn đi ngang qua tôi, chỉ liếc một cái đã nhận ra hình nền iPad của tôi là từ một bộ phim hoạt hình ít người biết đến, từ đó nảy sinh cảm giác đồng điệu như gặp tri âm nơi đất khách quê người, hoặc giả tên này trời sinh đã có tính cách xởi lởi, dễ gần, gặp ai dù chỉ là bèo nước gặp nhau cũng có thể nhanh chóng thân thiết như đã quen từ lâu.

Sau này mới biết học kỳ sau hắn định chuyển ngành sang khoa chúng tôi, vì thế nghĩ lại thì chẳng có gì lạ, ai chẳng muốn tìm một người để hỏi han tìm hiểu trước tình hình. Đầu tiên là các tiết không thể học thì tìm tôi sao chép PPT, sau đó thường xuyên hỏi đông hỏi tây, thầy cô nào dạy tốt, có sách nào có thể giới thiệu, nhưng tôi bị sợ xã giao, không nói chuyện được nhiều lắm.

Cuối cùng có một lần hắn muốn nói chuyện với tôi về tác phẩm nào đó của Heidegger, quên mất là sách đọc thêm mà giảng viên đưa ra trong tiết Lịch sử Tư tưởng hay Nhập môn Triết học, tôi ngại đến mức suýt độn thổ, thầm nghĩ tôi hoàn toàn không có hứng thú với những loại sách lý luận thuần túy của người nước ngoài này, nhưng miệng thì để giữ gìn thể diện của chuyên ngành, sau khi nói ra câu "Tôi vẫn chưa kịp đọc" lại miễn cưỡng bổ sung thêm một chữ "nhưng", màu sắc tự bào chữa quá nặng nề.

Không may là tối hôm đó ở sân vận động phía Đông lại đụng phải tên này, hắn đang treo người trên xà đơn tập hít xà, đột nhiên tay buông thõng nhảy xuống, cất cao giọng gọi tôi lại, nhiệt tình đến mức không thể phớt lờ.

Tôi theo phản xạ da đầu tê dại, trái tim như quả bóng nước bị nắm chặt đột ngột, lập tức phình to cục bộ chèn ép không gian của lá phổi, nhưng vẫn phải duy trì vẻ mặt bình tĩnh như thường, cười một cái xem như chào hỏi.

Đoạn Cảnh Tri vẫn giữ thái độ nhiệt tình thái quá: "Ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây?"

Tôi nín thở ba giây, kiên trì kể chuyện cười nhạt, Tiết Trường Phong.

Tiết Trường Phong là tên của chủ nhiệm Khoa Giáo dục Thể chất.

Nói xong chính tôi cũng thấy lạnh, đổi sang nói tiếng người, "Chạy đường dài quá tệ, trước kỳ thi cuối kỳ có thời gian rảnh thì tranh thủ ôm chân Phật vẫn tốt hơn."

"Ài, trùng hợp thật, tôi cũng cần luyện tập." Hắn vỗ vỗ bột tan trên tay, dưới ánh đèn xuất hiện một làn khói bụi nhỏ vờn quanh, tôi cảm thấy như sắp bị sặc đến nghẹt thở, lại nghe hắn nói, "Đi không, chạy bốn năm vòng khởi động chút?"

"..." Tôi nuốt xuống vài từ ngữ không hòa nhã, "Cậu là quỷ ma sao?"

"Cậu là quỷ lười sao?" Hắn nghi hoặc nói, "Cái này chẳng phải có chân là được hả."

Rồi vào thời khắc tôi nghẹn lời hắn tiếp tục chọc tức, bắt chước giọng điệu quảng cáo của một loại dung dịch uống nào đó tiếp tục trêu chọc tôi: "Chắc là phế rồi."

Tôi lại lần nữa dốc hết nghị lực cả đời kìm chế một vài từ ngữ kịch liệt, đổi sang một từ ngữ tương đối thục nữ hơn: "Phắn."

Đoạn Cảnh Tri trêu chọc xong lại khá chân thành đề nghị, sau này tôi sẽ giám sát cậu điểm danh nhé, mỗi ngày nửa tiếng, hoặc bốn nghìn mét, xem cậu thích tính thời gian hay tính quãng đường..... Tôi thì thích "thôi đi".

Sự nhiệt tình dường như không cho phép từ chối, nhưng lại càng không cho phép việc không chấp nhận. Tôi bắt đầu vắt óc tìm cớ từ chối khéo, "Không cần làm phiền đâu, buổi tối tôi luôn có những chuyện loạn thất bát tao, tôi không tiện thất hẹn với cậu mỗi ngày."

Hắn không kiên trì, tôi cũng có lý do để nghi ngờ hắn chỉ khách sáo vậy thôi. Bạn đến tôi đi, một câu nói xã giao kèm theo một lời từ chối, trở thành phép lịch sự xã giao đã thành thông lệ. May mà tôi học nhanh.

Nhưng mỗi ngày tôi ra sân vận động hắn đều ở đó, không thể không phục, làm sao có người có cả tế bào vận động và tế bào não cùng phát triển dồi dào được.

"Tôi nghĩ cậu có thể từ từ tăng thêm lượng, sức bền là dựa vào luyện tập từng chút một mà thành đấy."

Tuần thứ hai, Đoạn Cảnh Tri đã nói với tôi như vậy.

Tôi tặng hắn một cái lườm trắng mắt, lắc đầu nói, sống sót có gì không tốt.

Đoạn Cảnh Tri dùng ánh mắt mâu thuẫn trộn lẫn sự đồng cảm và trêu chọc nhìn tôi, đứng nói chuyện không đau lưng mà "Hầy" một tiếng. Tôi cảm thấy giây tiếp theo mình có thể bị chọc tức đến choáng váng đầu óc.

"Cậu đi bộ chút đi, tôi chạy thêm hai vòng nữa," Hắn suy nghĩ một lát rồi thân thiện đề nghị tôi, "Hoặc cậu chạy cùng không?"

"Đừng mà," Tôi không đồng ý, "Bị vượt vòng làm nhụt chí lắm."

"Tôi có thể kiểm soát một chút," Đoạn Cảnh Tri giả vờ nhân từ nói, "Cố gắng không vượt cậu hai vòng."

Hắn nói xong, vội vàng chạy đi trước khi cơn xúc động mắng chửi của tôi dâng lên, người cao chân dài thoáng cái đã biến mất hút.

Tôi tự mình đi bộ lững thững dọc theo làn ngoài, tản bộ từ giải trí biến chất thành xả giận. Chưa đi được bao xa, phía sau có một người vụt tới vỗ một cái lên vai tôi, có lẽ vừa nãy đang chạy nên quanh người có một luồng khí nhỏ kèm theo, như yêu phong vậy. Phản ứng đầu tiên của tôi là thằng nhóc Đoạn Cảnh Tri đạp tên lửa rồi, nhưng người này đã thân mật khoác vai tôi với tâm địa đáng chém mà hóng chuyện:

"Vừa nãy là tình huống gì vậy hửm?"

Tình huống ôm chân Phật trước khi kiểm tra thể lực. Tôi đáp.

Lương Hiểu khi nói chuyện cuối câu luôn thích kéo lên, hơi chói tai, cộng thêm giọng điệu nghi vấn lại không có ý tốt, thế là làm cho câu vốn đã mơ hồ càng trở nên không rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!