Chương 22: Cầu vượt.

Đây là lần đầu tôi ăn cơm trộn nồi đá ở tầng hai nhà ăn, hương vị ngoài "khó tả" ra thì không tìm được tính từ nào khác thích hợp hơn. Khó ăn, nhưng không nói rõ được là cái cảm giác tệ cụ thể nào. Tôi chọc vào quả trứng rán chín kỹ, cố sống cố chết nhớ lại xem học kỳ trước rốt cuộc là ai đã bảo tôi cơm ở quầy này cực kỳ chuẩn vị Hàn Quốc.

Tại sao lại tin cái tà thuyết này chứ.

Tôi mò mẫm các manh mối về kẻ đầu sỏ gây tội trong ký ức, quá trình chưa được một nửa thì bị người ta cắt ngang, là một chàng trai, chúng tôi gặp lần đầu ở thư viện học kỳ trước, bộ phận nhiếp ảnh của bọn họ chụp ảnh. Sau này tôi mới biết hắn là trưởng ban tuyên truyền Đoàn ủy, tên là Đoạn Cảnh Tri, chủ yếu phụ trách quay phim chụp ảnh cho các loại hoạt động.

Nói ra cũng thật lạ, hai đứa tôi một người viết bài một người cung cấp ảnh, tên cùng được liệt kê vô số lần ở cuối bài đăng, vậy mà ngoài đời lại chẳng biết mặt gọi tên, trông hơi quen mặt hoàn toàn là vì học kỳ sau hắn định chuyển sang khoa tiếng Trung, thỉnh thoảng sẽ đến học ké các lớp của khoa Văn, có duyên gặp mặt vài lần.

Nói thật lòng thì bình thường tôi không muốn để ý đến hắn lắm, người này chiều cao ước chừng phải 1m85 trở lên, khiến tôi nói chuyện với hắn lúc nào cũng phải ngẩng đầu rất mỏi đốt sống cổ.

Nhưng bây giờ hắn ngồi xuống đối diện tôi, ngồi dễ chịu hơn đứng nhiều, nên tôi vẫn có thể bình tĩnh nghe hắn nói, không may là sự bình tĩnh này chưa kéo dài được mấy giây đã đột ngột tắt ngúm.

"Đang định nhắn WeChat cho cô đấy."

Câu mở đầu này nghe đã có điềm chẳng lành, tôi cảnh giác liếc mắt sang, không ngoài dự đoán nhìn thấy một gương mặt tươi cười ẩn chứa ý đồ xấu.

Đoạn Cảnh Tri hiển nhiên không thể nhạy bén nhận ra thay đổi tâm lý của tôi, vẫn giữ nụ cười hả hê đó gõ gõ bàn, nói rằng Đoàn ủy sắp ra bài đăng kỳ mới, đến lượt cô viết rồi đấy, về hội thảo đọc sách sắp tổ chức cuối tháng Ba, phong cách hoạt bát một chút, đừng như kể lể thiếu điểm nhấn, khuôn mẫu cứng nhắc quá.

"À phải, còn giục khá gấp, ngày kia là phải đăng rồi, cộng thêm thời gian dàn trang, duyệt bài, bản thảo tốt nhất nộp càng sớm càng tốt." Nói xong còn nhấn mạnh thêm một lần nữa, "Càng sớm càng tốt."

Tôi hơi tuyệt vọng, hỏi, nhất định phải do tôi viết sao, biên bản cuộc họp buổi chiều ở khoa tôi còn chưa chỉnh lí xong.

Hắn ném lại ánh mắt đầy thông cảm nhưng không có chút trợ giúp thực chất nào, lặng lẽ khẳng định.

Tôi thở dài, lặng lẽ buộc tên hắn với con quạ trong lòng, mở miệng là chẳng có việc gì tốt đẹp. Tên tay sai này xong việc phủi áo đi, đại công cáo thành vỗ tay cái là định đi, có lẽ sợ tôi oán khí quá nặng trút giận lên công việc, trước khi đi còn không quên dặn dò lần nữa, "Trọng tâm là: phong cách hoạt bát."

Tôi nhe răng cười giả lả với hắn: "Cậu xem tôi bây giờ có giống đang hoạt bát không?"

Đoạn Cảnh Tri quả nhiên là cao thủ giả mù, qua loa làm động tác tay biểu tượng của Thủy thủ Mặt Trăng với tôi, khen: "Thiếu nữ năng động!"

... ?

Tôi đành phải căng da đầu nhận việc này.

Buổi tối tôi ngại tắt đèn quá muộn làm phiền người khác nghỉ ngơi, bản thảo còn chưa viết xong, đành phải ôm điện thoại trùm chăn kín đầu dùng ghi chú gõ chữ trong chăn, nguồn sáng duy nhất chói mắt khiến nước mắt sinh lý chảy không ngừng.

Đủ hoạt bát để nhấn chìm cả thế giới.

Hiệu quả của việc thức đêm chạy bản thảo chỉ có thể nói là tạm được, nhưng tôi đã buồn ngủ đến mất hết lý trí, nửa đêm vừa xong bản thảo là ném qua ngay lập tức, sáng sớm hôm sau mới nhớ ra mà hoảng, chưa kiểm tra lỗi chính tả gì cả, sao dám thế chứ, lỡ như có sai sót lớn chẳng phải sẽ bị giảng viên Đoàn ủy mắng cho một trận tơi bời sao.

Nhưng mọi việc thuận lợi hơn nhiều so với phỏng đoán, nỗi lo lắng thấp thỏm của tôi kết thúc khi bài đăng kỳ mới được chính thức phát hành, trước đó khâu duyệt bản thảo không tìm đến tôi, ải này coi như đã qua.

"Qua" trong cho qua chuyện.

"Nhưng thực ra em thấy quá qua loa rồi."

Tôi nói vậy khi gọi điện thoại cho Kỳ An. Mấy hôm trước nàng phàn nàn tôi quá lạnh lùng, động một tí là không thèm để ý người ta, nhưng tôi ba giờ sáng viết xong bản thảo rồi trả lời từng tin nhắn của nàng, sáng ra đã thấy nàng mắng tôi ngốc, đêm hôm khuya khoắt còn trả lời WeChat cái quỷ gì, đến giờ ngủ thì ngủ đi, cho dù là Thiên Vương lão tử đến cũng bắt ông ta đứng sang một bên chờ.

Tôi nói giọng tội nghiệp, chỉ trả lời của chị thôi mà.

Mèo con xù lông được vuốt lông xuôi chiều, giọng dịu đi một chút, như viên kẹo cứng trái cây tan chảy một nửa, chỉ là thái độ vẫn kiên quyết, "Của chị cũng không được."

Ở nhà ăn nghe thấy câu này tôi bất giác mỉm cười, hậu quả của việc chỉ ngủ ba bốn tiếng là từ sáng dậy đã đầu nặng chân nhẹ, nhưng lúc ấy dường như có một phần nhỏ linh hồn đã quay về thể xác, miễn cưỡng lấy lại được chút tinh thần.

"Sao thế hở," Nàng hỏi, "Xong hết việc rồi mà vẫn không vui à?"

"Không phải không vui," Tôi ấn ấn thái dương, "Em không nói rõ được... có lẽ chỉ là không hài lòng lắm."

Không hài lòng lắm với bài viết vội vàng làm ra, không hài lòng lắm với công việc tạm thời bị quẳng cho, không hài lòng nhất là nội dung chất lượng thô thiển thế này lại do tôi viết, dù cho không ai để tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!