Tay của Kỳ An còn chưa lành hẳn mà nàng đã vội vã đến YOUNG AND FIT lấy ván trượt của nàng. Lúc đó tôi không biết, là sau này Tống Kỳ Phàm kể cho tôi nghe. Cô ấy cũng nghe lại qua người khác, nguồn tin là lão Trương chủ quán rượu. Ông này hễ gặp người quen là khoe khoang, nói tối thứ Bảy Kỳ An đến hát, trông ông đắc ý không tả được.
Những người bạn quen biết đôi chút đều hiểu rõ, việc mời được Kỳ An đến khó khăn chẳng khác nào mời một ban nhạc lớn, bởi lẽ hai thứ tiền bạc và thể diện đều không mua chuộc được nàng, trừ phi nàng tự nguyện ban ơn. Nhưng Kỳ An keo kiệt nhất, hoặc nói là do nàng quá độc lập quá kiêu ngạo, không mắc nợ ai, cũng không thích ai mắc nợ nàng điều gì.
Lý do Kỳ An đồng ý đến lần này nghe hoang đường tới mức không thể nói xuôi. Nàng tự nói là vì gặp phải một kẻ thuyết khách không có giới hạn nào, chính là ông chủ tiệm ván trượt râu dê. Kỳ An đến lấy ván, ông giữ lại không cho, nói ông gọi cháu một tiếng chị, cháu nể mặt lão Trương một chút nhé.
Ông ấy chơi lớn thật đó.
Điểm quan tâm của Tống Kỳ Phàm và tôi giống nhau một cách lạ thường, việc hát ở đó hay không chẳng quan trọng, nhưng việc đi lấy ván trượt ngay lúc này thì thật quá đáng. Tống Kỳ Phàm bèn thô bạo cảnh cáo, xương mày chưa lành hẳn mà còn dám đi nữa, khỏi cần mày té tao sẽ đánh gãy chân mày luôn.
Kỳ An súc tích, đáp: Đồ điên.
Điều này cũng là do Tống Kỳ Phàm kể cho tôi. Cô ấy chuyển nhật ký trò chuyện cho tôi rồi tố cáo một hồi, mắng không khách sáo chút nào: Em quản lý đi, chó nhà em cắn Lã Động Tân rồi.
"Cô Lã" ép tôi phải đi bênh vực cho cô ấy, tôi nói em làm sao quản được Kỳ An, nhưng vẫn đi hỏi.
"Tay còn chưa lành sao vội đi lấy ván trượt rồi?"
Kỳ An giả ngoan, nói thẳng rằng chị cứ để đồ ở chỗ người ta mà không trả phí gửi đồ thì thật không hợp lý.
Tôi không còn gì để nói, được rồi, mong là chị nói thật.
Ông chủ Trương của Nhiệt Dã cũng thật nể mặt Kỳ An, vỗ ngực hứa tối thứ Bảy nếu bạn của nàng đến chơi thì tất cả đồ ăn nhẹ đều miễn phí, kèm theo phá lệ đặc biệt phục vụ món bánh Mochi nhân kem vốn chỉ có vào thứ Sáu. Tất nhiên, phần lớn là vì Kỳ An không lấy tiền công. Vì thế nàng rủ tôi đi cùng, tôi hơi do dự vì không quen biết hầu hết mọi người. Nàng nói, nếu em không ngại ồn ào, chị sẽ kêu Tống Kỳ Phàm theo em từ đầu đến cuối, đảm bảo không bị lạc lõng.
Rồi nàng gửi một loạt biểu tượng cảm xúc chuột hamster lăn lộn làm nũng, cuối cùng thêm một câu: Đi mà đi mà [hôn hôn].
Tôi thật sự chịu không nổi.
Thứ Bảy tôi đã tận mắt chứng kiến chiêu trò nhỏ của Kỳ An, tiền trảm hậu tấu. Khi mấy cậu thanh niên xách nhạc cụ đi vào, sắc mặt ông chủ Trương cứng lại một chút, dường như nhận ra mình bị lừa rồi. Thế mà họ vẫn lễ phép và e dè lần lượt chào hỏi ông, ông có bực bội đến mấy cũng biết không nên đánh người mặt cười. Huống chi chuyện đã đóng thuyền, không thể nào hạ lệnh trục khách, ai cũng sẽ bối rối.
Lợi dụng lúc ban nhạc đang chỉnh thiết bị trên sân khấu, ông chủ Trương không vui đi đến tra hỏi: "Còn thuê người đóng thế nữa cơ à?"
Kỳ An cắn quả cà chua bi, vẻ mặt cười cợt đặc trưng, "Mấy cậu em khóa dưới, trình độ cũng khá, cho các bạn trẻ chút cơ hội thôi mà. Chi phí cháu chịu."
Ông câm nín: "Được rồi, tốt xấu gì cháu cũng đã nhận hết."
Nói xong quay đầu bỏ đi, lúc này Kỳ An mới từ tốn nói sau lưng ông, "Bọn họ tối nay còn phải về trường, hát đến chín giờ rưỡi rồi cháu lên."
Chân ông phanh gấp, quay đầu lại, mặt đổi sắc từ âm u sang quang đãng nhanh như lật bánh tráng. Kỳ An cười, cố ý nói ông chủ Trương còn muốn gì nữa, bàn này cháu cũng trả tiền luôn chắc là được rồi nhỉ.
Bạn của nàng cũng cười, nói mày trả tiền đi mày trả tiền đi, chơi vố này làm anh Đông ngồi tàu lượn siêu tốc rồi, đền chút phí tổn thất tinh thần đi.
"Cũng không đến mức đó," Ông vẫy tay, mặt trời quang mây tạnh, "Để ông mời, mọi người ăn ngon chơi vui."
Câu cuối nói với Kỳ An: "Chỉ có cháu là giỏi thôi."
Đến quán rượu không có lý do gì mà không uống. Trò chơi trên bàn nhậu chỉ có vài loại như đếm bảy, đoán xúc xắc, cò quay Nga và sự thật hay thử thách. Nhưng bản thân trò chơi không phải là mục đích, nên cũng chẳng ai bận tâm chúng có cũ kỹ hay trẻ con không, vui thì cứ uống, trừ Kỳ An ra.
Sau này tôi mới biết, nàng hầu như chưa từng tham gia những trò chơi như vậy. Điều này khó tránh khỏi có chút khó hiểu, bởi nàng không giống người khó hòa nhập, những hoạt động giao tiếp xã hội kiểu này lẽ ra nên là thường lệ.
Nhưng lý do Kỳ An đưa cho tôi là, không quen.
Không quen cái gì?
- Không biết.
Thế là tôi không hỏi thêm nữa.
Nhưng hôm nay nàng giữ vẻ rất tốt, tự nhiên tham gia mọi vòng chơi, khi trò đếm bảy đã thua hai lần ở số 49 và 84, thua còn muốn ăn vạ, nhưng khi uống thay cho tôi thì lại sảng khoái chịu phạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!