Chương 19: Ước nguyện.

Cái giá của việc mè nheo với Kỳ An chính là bị kéo đến khu trò chơi điện tử chơi đủ mọi thứ. Từ trò đua xe Street Fighter đến máy bắn cá, máy ném bóng rổ, nàng nhất quyết phải thử hết không sót món nào. Tôi buồn cười nghĩ bụng, đây không phải fan cuồng thì đúng là kẻ mắc bệnh cưỡng chế.

Nhưng Kỳ An chơi máy nhảy thực sự quá hút hồn, chẳng mấy chốc đã thu hút không ít người vây xem. Bởi vậy, sau ván thứ ba, tôi từ chối không bỏ thêm xu, thái độ kiên quyết kéo nàng đi, số xu còn lại đều dùng để gắp thú bông. Chẳng biết ai trẻ con hơn.

Việc gắp thú bông này ẩn chứa một chút gì đó huyền diệu. Kỳ An vừa thử đã gắp được một chú heo Peppa, không thể không nói là một điềm tốt. Nhưng đến khi hết sạch xu rồi đổi thêm một hộp mới, không ai gắp thêm được con thứ hai.

Tôi không phục, đang định đổi thêm mấy xu nữa, nhất định phải gắp cho được một chú George. Kỳ An ngăn tôi lại, quả quyết nói rằng thiên tượng báo hôm nay không nên gắp nữa. Tôi hỏi thiên tượng gì, nàng bảo chín giờ rồi.

Đây mà là thiên tượng sao? Nhưng Kỳ An kéo tôi đi khỏi máy gắp thú bông y như cách tôi lôi nàng khỏi thảm nhảy vậy. Đi trên đường lớn, tôi vẫn không cam lòng lẩm bẩm, Peppa không có George, chị nhẫn tâm ư?

Kỳ An ngắt lời: "Sao lại là George chứ? Người yêu của Peppa chẳng phải là ngựa Pedro sao?"

Tôi vừa định phản bác, muốn nói em chèo thuyền cừu Suzy, SuPep mới là chân ái, nàng bèn nhét con heo hồng vào lòng tôi, chặn lời tôi lại: "Tặng em đó, em ở cùng nó vừa đẹp đôi."

Tôi không kịp trở tay: "Chị không cần hở?"

Nàng móc ra bông hoa hồng kia từ túi áo khoác: "Chị có cái này rồi."

Tôi hoàn toàn bất ngờ, những ấn tượng về Kỳ An mà tôi xây dựng trong đầu ngay lập tức lại được chỉnh sửa và in lại, xóa xóa sửa sửa không biết bao nhiêu lần, phác họa ra vô số hình dáng trừu tượng hoặc tả thực, nhưng đối với bản thân nàng, tất cả vẫn chỉ là phần nổi của tảng băng.

"Nói cho em một bí mật." Kỳ An ngoắc ngoắc tay, tôi ngoan ngoãn xích lại gần một chút, đưa tai ra nghe, dù trên đường vắng tanh chẳng có ai.

"Hôm nay là sinh nhật chị."

Tôi ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, mò điện thoại ra định xem lịch, vì quá vội nên cầm không chắc, màn hình úp xuống va vào viên gạch vỉa hè.

Kỳ An cười nhạo tôi ngốc, tôi chẳng buồn đôi co với nàng như trẻ con, vừa nhặt lên vừa hỏi chẳng phải chị nói sinh nhật chị vào cuối tháng năm sao?

"Đừng có tin vào sổ hộ khẩu chứ, đều là người ta viết cả, có sai sót cũng bình thường mà," Nàng nháy mắt, "Hình như hồi còn bé bà ngoại có nói với chị nhưng chị quên mất, bà lớn tuổi rồi, dần dần cũng không nhớ nữa."

"Vậy nên mỗi năm chị thích thì ăn mừng, không thích thì thôi. Thích thì chọn một ngày mình thích, mua bánh kem, chúc mình sinh nhật vui vẻ rồi thổi nến." Nàng mân mê bông hoa hồng giấy kia, cánh hoa không phải màu đỏ thuần túy, ẩn hiện những chữ trên giấy gói kẹo, vì gấp vội, nghĩ chỉ là đồ chơi dỗ con nít tạm thời nên mấy mép gấp không được ngay ngắn lắm.

Nhưng Kỳ An lại rất cẩn thận ngắm nghía nó, thành khẩn như thể đang chiêm ngưỡng tượng Venus de Milo, rồi ngước mắt lên cười với tôi: "Vì hôm nay nhận được món quà mình thích nên tâm trạng rất tốt, bèn nghĩ hay là tiện thể ăn mừng sinh nhật luôn đi."

Tôi cảm thấy khó xử, một món đồ làm tùy tiện lại được người ta trân trọng cất giữ, không biết là xấu hổ hay là áy náy nữa.

"Bông này không đẹp, nếu chị thích em sẽ gấp lại cho chị, cửa hàng tạp hóa đằng kia có bán giấy màu dầu..."

Nàng nắm lấy cổ tay tôi, lời khuyên hình như sắp thốt ra khỏi miệng, chợt lại buông ra, nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Được, em gấp cho chị đi."

"Vậy cái này bỏ đi nhé?"

Kỳ An lập tức che chở bông hoa vụng về kia, cầm ra xa tôi: "Đây là bông đầu tiên."

Trong mắt nàng ánh lên những đốm sáng nhỏ vụn không mấy rực rỡ, nhưng lại cười rạng rỡ vô cùng: "Chị còn muốn bông thứ hai, sau này sẽ có bông thứ ba, thứ tư, rất nhiều rất nhiều, bông hoa vĩnh viễn không tàn..." Rồi nàng khẽ thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi tôi, được không?

Tôi mơ hồ nhận ra việc cảm nhận niềm vui đối với Kỳ An có lẽ là một việc tốn rất nhiều sức lực, một nụ cười duy trì không được bao lâu sẽ cảm thấy mệt mỏi. Tôi quá vội vàng muốn níu giữ ánh sáng trong mắt nàng đang tàn lụi như hoàng hôn, cổ họng bị gió lạnh làm cho hơi nghẹn đắng.

"Đúng vậy, sẽ còn nhiều hơn chị nghĩ rất nhiều, nhiều đến khi chị chán ngấy thì thôi."

Nàng lại cười tươi, trong mắt lấp lánh bao nhiêu là ánh sáng, rồi mở điện thoại đưa máy ghi âm cho tôi, giọng điệu khiến người ta không đoán ra là đùa hay thật: "Chị phải giữ bằng chứng mới được."

Nàng vừa nghiêm túc một chút, tôi không kìm được sự ngượng ngùng xoay người bỏ chạy.

"Em đi mua đồ, lát nữa đóng cửa mất!"

Ra khỏi cửa hàng tạp hóa, tôi ngó khắp nơi để tìm cửa hàng bánh kem, nhưng định vị báo hiệu cửa hàng gần nhất cũng cách hai ba cây số, tôi đành lui bước vào một tiệm bánh mì, chỉ còn lại bánh red velvet và bánh ngàn lớp sô cô la hạt phỉ. Tôi nói lấy cả hai, rồi hỏi có nến không.

Cô nhân viên rõ ràng là người mới, nghiệp vụ không thạo, bị hỏi cho ngớ người ra, vội nói "Bạn đợi tôi một chút để tôi xem thử" rồi đi vào trong gọi người khác. Đợi một hồi lâu mới có câu trả lời là không có, tôi khẽ nhíu mày nói không có thì thôi, cô ấy có lẽ hiểu lầm ý tôi, thận trọng hỏi: "Vậy bạn có lấy bánh không ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!