Trong tất cả bạn bè của Kỳ An, người mà tôi quen biết đầu tiên là Tống Kỳ Phàm. Có lẽ người ta luôn có một hoặc hai đứa bạn từ thuở nhỏ biết rõ mười mươi những chuyện xấu hổ của mình, và cứ đến những thời khắc quan trọng lại lôi ra bêu rếu. Bởi vậy, tôi có đủ lý do để tin rằng, Kỳ An chẳng mấy tình nguyện để tôi quen biết Tống Kỳ Phàm không ít thì nhiều.
Nhưng chuyện tình cờ gặp gỡ thế này hoàn toàn nằm ngoài khả năng kiểm soát của người ta.
Tôi nhìn Kỳ An chẳng thấy nàng có bất kỳ ý định nào muốn về nhà, dù Tân Thành đã chính thức nghỉ hè được gần một tuần, nàng vẫn cứ hẹn tôi ra ngoài chơi, rồi một hôm nọ bỗng dưng hỏi tôi có muốn đi quán rượu không, là kiểu quán bar nhẹ nhàng. Mà lý do lại mộc mạc đến nghẹn lời: bởi chỉ có thứ Sáu mới bán tuyết mị nương làm thủ công, ăn rất ngon.
Quán rượu kia nằm trên con phố náo nhiệt nhất về đêm ở Tân Thành, nhưng khác với những hình dung thường thấy về sự xa hoa trụy lạc, có lẽ là do chúng tôi đến vào buổi chiều, tránh được khung giờ cao điểm khách khứa, nó không ồn ào, cũng không vắng vẻ. Có thể coi là một nơi đáng để người ta thả lòng tâm thần, cũng có thể chuyện trò vui vẻ, vừa mực thước lại vừa phóng khoáng.
Ông chủ họ Trương, xem như là người quen cũ của Kỳ An, bởi vì khách đến đa phần là người trẻ tuổi, thường hay cười nói một câu "anh Đông". Kỳ An từng đến hát ở đó một thời gian vào buổi tối, qua lại cũng coi như nói chuyện được. Thực ra chỉ là đến giúp đỡ tạm thời, ban nhạc hát chính là do mấy sinh viên cùng trường lập nên, có một dạo ca sĩ chính bị viêm họng, nàng đến hát đỡ một thời gian.
Chúng tôi gặp gỡ Tống Kỳ Phàm trong cái hoàn cảnh như thế này.
Cô ấy vừa bước vào, Kỳ An đã liếc mắt thấy ngay, khẽ nheo mắt một cái, vốn dĩ đang từ tốn trò chuyện với tôi chuyện khác thì bỗng dưng im bặt.
Tôi không hiểu, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, từ xa thấy một cô gái trẻ chống cằm tựa vào quầy bar, dắt theo một bé gái tầm năm sáu tuổi, không biết đang nài nỉ mềm nắn rắn buông chuyện gì với ông chủ Trương kia nữa.
"Chị quen hả?"
Kỳ An gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Bây giờ không muốn quen lắm, một đứa bạn xấu thôi."
Tôi cái hiểu cái không, quay đầu nhìn lại một lần nữa, thấy ông chủ Trương nhìn quanh một lượt rồi chính xác giơ tay chỉ về phía hai chúng tôi, cô ấy theo đó nhìn sang, từ xa toe toét cười.
Kỳ An xoa thái dương, nhức đầu nói, hỏng chuyện rồi.
"Ý gì á?"
"Lão Trương chắc chắn đã bán đứng chị rồi, cái người này thật là thù dai." Nàng nằm sấp xuống bàn gối tay, uể oải lắc lắc chiếc ly thủy tinh trong tay. Lần này tôi biết bên trong là nước táo, không phải rượu.
Nàng vừa nói vừa hất cằm, ý bảo tôi nhìn cô gái đội mũ nồi đang đi về phía chúng tôi kia, giọng nói nhỏ dần, "Cái con nhỏ này chắc chắn có chuyện tìm ổng, ổng không muốn quản, đẩy cái rắc rối này cho chị, tiện thể trả thù luôn!"
Lý do "thù dai" nghe ra cũng buồn cười, chẳng qua là ông chủ Trương thiếu người hát, muốn tìm Kỳ An đến, mà nàng thì lười chẳng muốn nhận việc này. Hai người mỗi lần gặp mặt đều giằng co tới cực điểm, đến nỗi Kỳ An không dám đụng vào, chỉ muốn trốn tránh, hơn một tháng sau mới ghé qua lần nữa.
Thế là tôi bỗng hiểu ra mấy hôm trước ở cửa hàng ván trượt, lão già râu dê nói với Kỳ An "Lão ta không bắt được cháu thì lại làm phiền ông" là có ý gì, đồng thời cảm thấy hai ông bạn già này khá hợp nhau. Ví dụ như ít nhiều đều có chút "trẻ trâu" trong người, một người thì đặt tên cho cửa hàng ván trượt của mình là Young and Fit, một người thì đặt tên cho quán bar là Nhiệt Dã, ngoài ra cũng ít nhiều dính dáng đến sự trẻ con.
Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa nhận ra "bạn xấu" và "hỏng chuyện rồi" đại diện cho điều gì, cho đến khi nghe thấy câu nói "Thấy sắc quên bạn" vừa giòn vừa vang khiến mấy bàn gần đó đều đổ dồn ánh mắt.
Giữa hai lựa chọn mắng người và giả chết thì Kỳ An nghiêng về cái thứ hai, che mắt cúi đầu, "Tôi không quen cô ta."
Tôi miễn cưỡng quay đầu nhìn một cái, ấn tượng trực quan nhất mà Tống Kỳ Phàm mang lại là sự vội vã, đi đứng đều sải bước như sao băng, thậm chí có thể cảm nhận được luồng khí từ người cô ấy ập đến.
Cô ấy vừa đến đã ngồi thẳng xuống bên cạnh tôi, nhưng may là cô ấy hiển nhiên đã biết rõ quan hệ giữa tôi và Kỳ An, cho nên bỏ qua được rất nhiều lời giải thích khó xử. Kỳ An khẽ nhíu mày, nhìn nàng muốn nói lại thôi một lát, cuối cùng miễn cưỡng giới thiệu với tôi một cách rất qua loa, "Tống Kỳ Phàm, bạn chị."
Đối với người sau thì chẳng khách khí chút nào: "Mày có thể tránh xa em ấy ra không?"
Lúc đó Tống Kỳ Phàm gần như sắp dựa hẳn vào người tôi, cô ấy khiêu khích nhếch mép với Kỳ An, quay đầu cười với tôi rạng rỡ lại quyến rũ, "A Hứa sẽ không để ý đâu, đúng không?"
Kỳ An hừ lạnh một tiếng, "Tao để ý, để ý lắm."
Nhưng Tống Kỳ Phàm coi lời nàng như gió thoảng bên tai, tự nhiên như quen thân kể lể với tôi những "chiến tích huy hoàng" trước đây của Kỳ An. Ví dụ như thời trung học chiếc ván trượt đường phố của Kỳ An cũng có chút tiếng tăm ở mấy khu phố gần đó, tiếc là có lần ngã quá nặng, cẳng tay bị gãy phải bó bột gần một tháng, do đó lỡ mất kỳ thi mỹ thuật liên trường quan trọng nào đó.
Giáo viên ở hành lang mắng nàng một trận, như tiếng chuông vang vọng hai tầng lầu, học sinh cả hai tầng đều túa ra xem kịch.
"Cái đức hạnh của mày ấy, nếu không nhờ giáo viên cản lại, ngã đến nhập viện trước kỳ thi tốt nghiệp tao chẳng lạ chút nào," Tống Kỳ Phàm nói, "Lần này coi như chưa thảm lắm đâu, mày cứ âm thầm mà vui đi, đừng có đến lúc nào đó bệnh viện thông báo tao đến lo hậu sự cho mày!"
Kỳ An day day mi tâm, ờ một tiếng, "Không đến lượt mày, cảm ơn."
"Còn không đến lượt tao! Lần nào đi phòng khám đến bệnh viện chẳng phải tao đưa mày đi?" Cô ấy vừa nói vừa quay đầu sang tôi, "A Hứa bé cưng, em có biết mình đã trêu vào cái thứ phiền phức có một không hai nào hay không hả. Chị đây lần sau mời em một bữa ra trò, đa tạ em đã trừ hại cho dân."
Mắt cô ấy đảo một vòng, liếc nhìn Kỳ An, lại nhấn mạnh, "Chỉ có hai chúng ta đi thôi, không dẫn theo nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!