Chương 17: Mất nét (2)

Hôm sau nàng đúng hẹn đợi tôi. Thì ra chuyện ngày mai trả, thật không phải nói suông.

Tay trái nàng kẹp điếu thuốc, đã châm nhưng chẳng hút một hơi, cứ để thế, nhìn tấm biển "No smoking" trước cửa một cửa hàng bên cạnh như đang suy nghĩ gì đó, mặc cho tàn thuốc rơi lả tả.

Một chút đốm lửa màu cam đỏ rực rỡ như ngọn cờ dưới bóng cây.

Bỏ qua những lời chào hỏi hay khách sáo không cần thiết, nàng cứ thế đưa tới mấy tờ tiền giấy gập làm đôi một cách hơi đột ngột. Tôi vừa định đưa tay ra, nhìn rõ rồi lại rụt về, nói dối cho trót: "Thừa rồi."

Nàng khẽ cười nhạo một tiếng: "Lừa trẻ con à, làm như tôi chưa từng mua nước, không biết giá tiền sao?"

Đến lượt tôi ngượng ngùng, hối hận hôm qua đầu óc có vấn đề mới báo cái giá mà chỉ có kẻ ngốc mới tin, biết điều nhận lấy không nói gì nữa.

Thế mà còn là tiền seri liền, chẳng lẽ hôm nay mới ra ngân hàng đổi ư.

Xe buýt chạy chuyến tối giãn chuyến lâu lạ thường, lúc này luôn phải tìm chút gì đó tiêu khiển, học thuộc lòng hoặc nghe nhạc. Tôi chọn cái sau, bởi hành động học thuộc lòng sẽ khiến người ta trông quá non nớt, đậm chất học sinh thậm chí trẻ con.

Mặc dù sự thật là vậy, nhưng không hiểu tại sao, tôi luôn không muốn tỏ ra trẻ con trước mặt nàng, cứ như sợ bị xem thường.

Nàng trông không lớn hơn tôi bao nhiêu, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi chẳng khác nào từ Đồng La Loan đến Trát Đạt ở Tây Tạng. Kỳ An đã quen thuộc với mọi lối sống của xã hội người lớn, còn tôi vẫn ở cái tuổi mà ngoài việc đọc sách ra thì chẳng biết gì.

Dây tai nghe luồn qua áo hoodie, như vậy chỉ cần trùm mũ lên là có thể thoải mái nghe nhạc trong giờ tự học buổi tối. Thời gian đó tôi thay phiên mặc đủ loại áo hoodie, có vài đứa bạn thân thiết luôn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý. À, lại không nghiêm túc rồi.

Lớp chọn kiểm tra đồ điện tử rất nghiêm, đa số đều có lòng mà không có gan. Lúc đó tôi đang mắc kẹt trong giai đoạn khó khăn về tâm lý, bị đè nén nên sinh ra phản nghịch. Tự học nghe nhạc, lên lớp ngủ, đợi thầy cô kiểm tra xong lớp thậm chí còn trốn học đi xem phim, la cà ở thành phố cả buổi sáng, lúc về mua trà sữa cho bạn cùng bàn, cảm ơn nó đã giúp tôi che giấu, không ra khỏi trường được thì ở lì trong hiệu sách hoặc cửa hàng tạp hóa của trường, chủ tiệm rất quen tôi, luôn để dành cho tôi những tạp chí đang hot.

Ngoài vài người bạn thân thiết, không ai nhận ra Lâm Hứa hóa ra cũng có lúc nổi loạn.

Điểm yếu của dân khối xã hội là thành quả học tập nhất thời không thể trực tiếp phản ánh vào điểm số, vì vậy trong khoảng thời gian tôi buông thả bản thân, vẫn dựa vào vốn kiến thức cũ mà đạt được điểm số khá ổn trong vài kỳ thi. Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi lúc đó chắc chắn sắp phát điên với tôi, nhưng lại không tìm ra sơ hở nào để tiến hành công tác tư tưởng.

Đây đã là khoảng thời gian "ngoan hiền" khác thường nhất của Lâm Hứa từ nhỏ đến lớn, nhưng lúc ấy tôi đeo kính gọng đen, là kiểu tóc học sinh tiêu chuẩn mà nội quy học sinh trung học có thể dùng làm gương, để mái bằng ngố, mặt mộc, ít nói, không yêu đương, càng không dính dáng đến thuốc lá rượu chè, ai nhìn vào cũng sẽ không nghĩ đây là một học sinh nổi loạn, thậm chí còn phải tự hỏi: Mình có hiểu lầm gì không nhỉ?

Có chút buồn cười.

***

Khi xe buýt vào trạm, nàng dập điếu thuốc đã cháy gần hết. Hôm đó tôi tránh cái chỗ ngồi lần trước theo bản năng, chọn ngồi ở dãy ghế riêng lẻ, không muốn đi vào vết xe đổ. Ai ngờ có một giọng nói lười biếng, chậm rãi từ phía sau vọng đến, mềm mại như cành liễu rủ xuống mặt sông, tạo ra những gợn sóng liên tiếp:

"Đi cùng mà không ngồi với tôi sao?"

Tôi quay đầu nhìn lại, nàng ở vị trí chéo đối diện, nghiêng đầu nhìn tôi một cách thong thả, cong ngón trỏ gõ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh, nhường chỗ sát cửa sổ.

Nói là hỏi, nhưng đúng hơn là mời.

Tôi khựng lại một chút, xách cặp đứng dậy, lúc này nàng mới hài lòng cười, khóe môi cong lên vừa hờ hững vừa phóng khoáng. Không có ý xấu, nếu tôi đủ mặt dày, chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm không rời mắt.

Trên người nàng còn vương lại một chút khói thuốc nhàn nhạt, nhưng không hề khó chịu, ngược lại còn toát ra một vẻ quyến rũ cấm kỵ.

Một lát sau, nàng hỏi, có phiền nếu mở cửa sổ không.

Nghe thấy câu này, chắc chắn lúc đó tôi đã không kiềm chế được vẻ mặt vui mừng khấp khởi, bởi nàng không đợi tôi trả lời đã khẽ nhếch môi, đưa tay đẩy cửa kính ra một khe hở, "Vậy là không phiền rồi."

Tôi khẽ gật đầu, xác nhận suy đoán của nàng, "Tôi cũng thích thoáng đãng một chút."

Chiếc xe buýt có gió lùa vào giống như một thước phim, trong phim có thể tạm thời thả lỏng tâm trí, sẽ không dễ bị say xe.

Ánh mắt nàng lướt nhẹ qua tay tôi, "Tôi cũng thích bài hát này."

Năm ngón tay tôi khẽ siết chặt theo bản năng, sau đó mới nhận ra đây không phải ở trường, vì cái bản năng buồn cười này mà hơi ngượng ngùng, nói trùng hợp thật.

Màn hình Walkman vẫn sáng, nó không hỗ trợ hiển thị file lời bài hát, ngoài dòng tên bài hát và tên ca sĩ chạy qua chạy lại thì chẳng có gì đáng xem. Tôi cảm thấy tốt nhất nên nói gì đó, nhưng bây giờ thực sự không còn đủ dung lượng bộ não để đối phó với những giao tiếp như thế này, dù có chủ đề chung cũng không biết làm sao để nảy sinh ra chuyện phiếm, đành im lặng chịu đựng qua cái khoảnh khắc nên nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!