Mùa đông ở Tân Thành rất lạnh, cái lạnh này mang theo hơi ẩm thấm vào tận xương tủy. Sau bữa sáng thì đỡ hơn nhiều, không như lúc mới đến, cả người tôi hận không thể co rúm lại thành một cục.
Mười một giờ rưỡi phim mới chiếu, tôi với cô ấy tiện thể la cà ở khu đi bộ thương mại bên ngoài rạp chiếu phim, gần đến giờ thì xách hai ly trà sữa qua, mua thêm một hộp bỏng ngô, ăn cơm, dạo phố, xem phim, chẳng có gì mới mẻ, đẹp đẽ mà tầm thường.
Buổi chiều Trịnh Dư Giai còn phải đến trường dạy lái xe để tập, lúc cùng cô ấy đợi xe buýt, cô ấy xúi tôi:
"Bà không tính học cùng tui hả?"
"Tui vẫn chưa có cái ý nghĩ tục tằn đó," Tôi xòe tay, "Đợi đến khi tui mua được xe, giờ học sớm sẽ quên sạch sành sanh cho coi."
Cô ấy bật cười: "Đừng thế, biết đâu bà tốt nghiệp liền lương trăm vạn, ngày ngày lái con Aston Martin hóng gió phố Trường An thì sao."
"Trong mơ tui còn chẳng dám nghĩ tới chuyện hoang đường như vậy," Tôi nói, "Cái ngành của chúng tui thì làm gì có đường phát tài nhanh, cơm áo không lo là coi như mãn nguyện rồi."
Làn hơi trắng thở ra thoáng chốc làm mờ đi tầm nhìn của tôi, khi chúng tan đi, tôi thấy đèn lồng đỏ và đồng tâm kết treo trên cột đèn đường, sớm làm nổi bật không khí năm mới. Tôi chợt nhận ra câu nói kia quá tiêu điều, không xứng với sự tươi trẻ của tuổi này, bèn cười theo cô ấy:
"Phố Trường An tắc đường lắm, ai biết là hóng gió hay là hít khói xe nữa."
Trịnh Dư Giai triết lý với tôi: "Tâm ngoại vô vật, trong lòng bà có gió mát sẽ không hít phải khói xe."
Tôi cười khẩy: "Trong lòng bà chứa Mãn Hán Toàn Tịch thì bà có thể gặm màn thầu dưa muối mỗi ngày sao?"
Cô ấy không chịu thua kém: "Đúng, nếu không bà nghĩ sao tui còn dây dưa với Lưu Ngu Xuyên?"
Tôi bị cô ấy nói đến nghẹn họng, sửng sốt không nói được câu nào. Nhưng xe buýt đã tới, lý trí mách bảo kẻ thắng biết dừng đúng lúc khi đang trên đỉnh vinh quang. Cô ấy vỗ vai tôi, như muốn đánh thức tôi vậy, "Không sao, tâm trạng tui tốt lắm, thỉnh thoảng cằn nhằn vài câu là hồi phục ngay."
Tôi không biết nói gì, bèn vẫy tay với cô ấy: Vậy tui đi đây.
***
Lúc về nhà, tôi lại đi qua phố đi bộ, chợt nghĩ có nên đi thăm hỏi quỷ xui xẻo nào đó vẫn còn đang vật lộn với đủ thứ deadline không.
"Em đang ở phố đi bộ Trung Sơn, chị muốn ăn gì không, em mua cho."
Dường như mỗi thành phố đều phải có một con đường mang tên một thành phố khác, thậm chí không chỉ một con đường, tôi nhìn chằm chằm vào biển báo đường, ngẩn ngơ một lát, Kỳ An trả lời tin nhắn rất nhanh: Kẹo hồ lô đậu đỏ!
Tôi không hiểu. Cái thứ này, vỏ đường thì quá ngọt, sơn trà bên trong lại rất chua, khi cắn một miếng, vị giác có thể nổ tung vì chua ngọt lẫn lộn. Nhưng tôi luôn coi "không đánh giá sở thích của người khác" là đạo đức cơ bản nên chỉ mua đúng như vậy, đồng thời dập tắt mọi lời lẩm bẩm dù đã thành hình hay chưa.
Cổng trường Mỹ thuật Tân Thành không kiểm tra người mà chỉ kiểm tra xe, tôi đã biết từ lâu, trước đây không ít lần cùng bạn thân trốn vào đây dùng trộm sân cầu lông của họ. Chỉ tiếc là phí bao nhiêu thời gian, kỹ năng chơi cầu lông vẫn tệ hại như bùn không trát nổi tường, tệ đến nỗi năm nay khi chọn môn thể thao tự chọn, tôi vẫn tránh xa cầu lông.
Kỳ An đang tự học ở tầng chín khu dạy học, nói lát nữa sẽ ra cổng trường đón tôi. Tôi tự tin từ chối, nói không cần, hồi chị học cấp hai, em đã thuộc lòng khuôn viên trường Mỹ thuật Tân Thành rồi, đừng nói là khu dạy chín, khu dạy tám, khu dạy sáu, sân bóng, nhà ăn, phòng y tế em đều rõ như lòng bàn tay.
Hình như tôi đã khoe khoang hơi sớm. Nhiều năm không đến, trường đã thay đổi rất nhiều, mở rộng thêm, sửa sang lại, tôi đi chưa được bao xa đã lạc đường, đáng thương gửi tin nhắn cho Kỳ An: "Kẹo hồ lô của chị bị lạc rồi."
Liếc nhìn chiếc điện thoại sắp hết pin, tôi lại mặt dày thêm một câu: "Nó còn muốn mượn sạc dự phòng nữa."
Gửi định vị xong, tôi đứng yên tại chỗ đợi Kỳ An đến "nhặt" tôi. Con đường này tôi hoàn toàn không còn ấn tượng gì, nó xa lạ đến mức khiến người ta buồn bã, như thể đang phủ nhận và xóa bỏ một phần con người ta. Mùa đông thật không phải mùa tốt đẹp, thiếu ánh nắng ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng, cũng luôn khiến người ta lạnh cóng tay chân.
Bỗng nhiên rất nhiều người ngẩng đầu nhìn lên trời bàn tán gì đó, tôi vô thức muốn nhìn theo, nhưng ngay lập tức bị ai đó dùng khăn quàng cổ choàng lấy từ phía sau, "Mặc thế này không lạnh à?"
Tiếng nhạc Annie's Wonderland đang phát trên loa trường, vừa nãy là Summer của Kikujiro. Kỳ An nhíu mày nhìn tôi, quàng lại khăn của mình cho tôi, cột vào cẩn thận. Bề mặt vải cashmere vẫn còn hơi ấm, cùng với mùi hương chypre trên người nàng.
Nàng đổi loại nước hoa rồi, nhưng vẫn rất thơm.
Tôi hít một hơi, cố ý tránh né câu hỏi của nàng, "Bài hát này trên loa, hồi cấp ba trường em cũng hay bật."
"Em đang nói gì vậy," Nàng thấy buồn cười, đưa mu bàn tay chạm vào trán tôi, "Em như vậy sẽ khiến chị nghĩ em bị lạnh đến ngốc mất rồi."
Tôi khua khua túi giấy trong tay, tránh tay nàng, "Kẹo hồ lô của chị đây, chẳng phải em đang tiện thể cho nó thêm chút đá đấy sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!