Chương 14: Có lẽ.

Người ngồi cạnh tôi là một người mẹ trẻ đang ôm đứa bé, thằng bé chừng hai ba tuổi, vặn vẹo người đạp loạn xạ, khóc lóc không thôi. Chị ấy kiên nhẫn dỗ dành khuyên nhủ, mãi một lúc lâu mới yên tĩnh được một chút.

Đón ánh mắt của tôi, chị ấy áy náy cười. Tôi nói không sao.

Chị ấy lại cúi đầu nhẹ giọng nói với đứa bé: "Đừng làm ồn để chị nghỉ ngơi nhé, được không con."

Gần sáu tiếng đồng hồ đi tàu cao tốc rất dễ khiến tôi buồn ngủ, bỗng nhiên đầu gối bị cái gì đó đụng vào, là một chiếc vali. Lúc lên tàu tôi đã để ý, vali quá to, chị kia không để lên được, đành phải dời xuống để trước chân. Bây giờ nó hơi dịch chuyển theo sự rung lắc của tàu, mà chị ấy đang ôm con nên nhất thời không để ý.

Tôi thầm thở dài trong lòng, không nói gì dùng mũi chân giữ một bánh xe đa hướng, giúp chị ấy giữ vali.

Có chút bị ép tỉnh táo.

Năm nay trường sắp xếp kỳ nghỉ đông sớm hơn mọi năm, tác dụng phụ là tuần thi bị rút ngắn. Khoảng thời gian đó mọi người ai nấy đều chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng, ba giờ sáng mở vòng bạn bè ra vẫn có thể thấy đủ loại cảnh tượng khốn khổ của đám sinh viên cuối kỳ vừa ôn tập vừa than khóc, toàn bộ đều là "thầy cô cứu em" chiếm hơn nửa giang sơn.

Vậy nên, khi bây giờ tôi đã ngồi trên chuyến tàu về nhà, Kỳ An vẫn còn khổ sở với tuần thi. Hôm qua thi xong tôi đã khoe khoang một chút, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được một ánh mắt sắc như dao của nàng.

Thật ra như vậy cũng tốt, ít nhất khoảng thời gian chênh lệch này cho chúng tôi cơ hội gặp lại nhau một lần. Dù trong tiềm thức tôi cảm thấy Kỳ An không mấy sốt sắng với việc về nhà, nếu không thì kỳ nghỉ hè dài như vậy, sao nàng lại lấy lý do đi làm thêm để nghỉ tại Tân Thành.

Nhưng dẫu gì cũng là Tết, ý nghĩa chắc chắn không giống ngày thường.

***

Ngày thứ hai về đến nhà tôi đã bị Trịnh Dư Giai lôi đi dạo phố, người này còn được nghỉ sớm hơn tôi mấy ngày, ở nhà chán đến mọc cả nấm.

Từ tối hôm trước cô ấy đã bắt đầu giục, nói sao bà còn chưa về, tui có một đống chuyện muốn nói với bà, không nói là quên hết cho coi.

Vốn dĩ đã hẹn nhau cùng đi ăn sáng ở đầu phố Nam, nhưng hai chúng tôi đều có chút tố chất "vua trì hoãn", nhất là khi trời lạnh sẽ không dậy sớm được. Trớ trêu hơn nữa là xe đạp công cộng của tôi không tìm được chỗ đỗ, còn cô ấy thì đi nhầm trạm xe buýt, cuối cùng dưới sự nỗ lực chung của cả hai, tám giờ năm mươi chín phút, chúng tôi vào một quán ăn vặt nhỏ ngồi xuống gọi món.

"Cũng được," Cô ấy hài lòng nói, "Tám giờ hơn ăn sáng không tính là muộn."

Tôi chịu thua: "Thêm năm mươi chín phút nữa."

Cô ấy bực mình bảo tôi im miệng, sau đó nghiêm túc lại, bày ra vẻ muốn bàn chuyện quốc gia đại sự, đi thẳng vào vấn đề:

"Hôm qua tui và hắn đã cãi nhau một trận."

Tôi đương nhiên biết cô ấy đang nói đến ai, bèn hỏi, nguyên nhân gì vậy.

Trịnh Dư Giai đặt hai tay lên bàn, trả lời với vẻ rất nghiêm trọng, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ đến tương lai của tụi tui.

Cô ấy nói vậy thật ra tôi có chút ngạc nhiên, bởi cô ấy sau khi bị Lưu Ngu Xuyên từ chối một lần đã từng thay đổi tính nết, theo đuổi chính sách "không chủ động, không từ chối" của dân thả thính, danh bạ điện thoại mỗi ngày đều đầy ắp tin nhắn quan tâm của đủ loại "em trai", thậm chí còn làm bộ nói với tôi, cả đời yêu một người quá vô vị.

Kết quả là người này bây giờ đang đường hoàng ngồi trước bàn suy nghĩ về tương lai.

"Tui hỏi hắn nếu tốt nghiệp chúng ta không ở cùng một thành phố thì sao, hắn nói sẽ không đâu; tui hỏi tại sao không, hắn chỉ cười đùa cho qua, hoặc nói không sao. Cái gì mà không sao chứ?

Ví dụ nữa là tui nói với hắn tui muốn thi nghiên cứu sinh, sau đó về Tân Thành làm việc, còn anh thì sao? Hắn chỉ nói à, nói kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, nói bây giờ bàn những chuyện này có ý nghĩa không. Rõ ràng là chuyện tui cảm thấy rất quan trọng và có liên quan, nhưng hắn chưa bao giờ trả lời nghiêm túc.

Nhưng hắn có thể nghĩ trước đề tài luận văn cuối kỳ, nghĩ trước địa điểm đi du lịch tốt nghiệp, nghĩ trước tương lai sẽ làm công việc gì, nghĩ trước nên mua căn hộ ở tầng mấy, dưới mười tầng mùa đông không đủ nắng, mấy tầng trên cùng mùa hè lại quá nóng.

Tui rất thích cái vẻ hắn lên kế hoạch mọi thứ đâu ra đấy, nhưng cứ coi như tui nhỏ nhen đi, tui chỉ là đột nhiên cảm thấy, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đặt tui vào vị trí nào."

Cô ấy cúi đầu bóc vỏ trứng, nhất định phải đập vỡ cả quả rồi mới từ từ bóc từng miếng nhỏ, cứ như thể muốn bóc đến khi biển cạn đá mòn.

"Chúng tui trước khi nghỉ còn đi xem triển lãm nghệ thuật, còn thảo luận về phong cách trang trí nhà cửa tương lai." Trịnh Dư Giai nói, "Lúc đó tui cảm thấy cả đời là một chuyện rất vững chắc rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại, cho dù nữ chủ nhân vốn không phải là tui thì có sao đâu chứ."

"Bà biết hôm qua chúng tui cãi nhau bao lâu không," Cô ấy nói, "Tui khóc cả đêm, sáng dậy mắt vẫn còn sưng."

Chớp mắt lại cười toe toét, "Có phải hoàn toàn không nhìn ra không, kỹ thuật trang điểm của tui ngày càng tiến bộ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!