Chương 12: Tàu điện ngầm.

Hôm qua tôi nói hay là cứ ở lại khách sạn cho xong, thật sự chỉ là nói đùa thôi, không ngờ Kỳ An lại tưởng thật, cả buổi sáng cứ nằm ườn trên giường.

Bảy giờ rưỡi rõ ràng là chuông báo thức do nàng đặt kêu trước, giọng tôi hơi khàn, khẽ hỏi mấy giờ rồi.

Kỳ An tắt đồng hồ báo thức, không thèm nhìn nói, còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi.

Tôi nghĩ nàng thật sự mệt rồi, hiếm khi có ngày nghỉ để nghỉ ngơi tử tế nên tôi lại nằm mơ màng đến hơn tám giờ, lúc thức dậy thì rón rén sợ làm ồn nàng.

Tôi dọn dẹp xong Kỳ An vẫn chưa tỉnh, mà lát nữa thôi là các quán ăn sáng ngừng bán hết rồi. Tôi đành cúi người lại gần một chút gọi nàng: "Em đi mua bữa sáng cho chị, chị muốn ăn gì?"

Kỳ An khẽ mở mắt, ngẩn người một lát thì tỉnh táo hơn chút, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Em không được đi."

Tôi bất ngờ: "Chị không ăn hở?"

"Ừm." Nàng ậm ừ đáp một tiếng, lại nhắm mắt, vùi mặt vào gối.

"Nhưng mà..."

Tay phải nàng mò ra từ trong chăn, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi đang chống ở góc giường, "Em có nghe lời không?"

Tôi lập tức ngoan ngoãn: "Dạ, không đi."

Khóe môi nàng cong lên, nhưng vẫn không buông tay, chậm rãi như sắp ngủ thiếp đi.

Kỳ An lúc ngủ giống như chiếc chuông gió chưa được thổi, chuông gió thật sự rất hợp với nàng, có thể náo động, có thể chậm rãi, cũng có thể yên tĩnh.

Tôi dừng những so sánh lung tung, để đầu óc trống rỗng. Buổi sáng mưa rả rích một trận, tôi có nghe thấy. Sắc trời không mấy tươi sáng quả thật rất thích hợp để mơ màng, trốn trong chiếc chăn mềm mại, không nghĩ gì, không làm gì.

Nhưng tôi không thể không nghĩ gì cả, tôi luôn cố gắng thấu hiểu nàng.

Đang nghĩ, Kỳ An kiêu ngạo khoanh tay cười từ tốn và Kỳ An dịu dàng như tuyết tan trên lò sưởi, bên nào gần với con người thật của nàng hơn; đang nghĩ nàng thích gì, kỵ gì; đang nghĩ một câu hỏi cũ rích, chị thích em ở điểm nào.

Biết rõ nghĩ sẽ không ra lẽ, tôi vẫn cố chấp nghĩ đi nghĩ lại, dường như trong quá trình lặp lại những việc vô nghĩa có thể có được cảm giác an toàn kỳ lạ. Ví dụ như năm lớp 12 tôi mệt đến mức không học nổi, rất thích dành chút thời gian chép lại các câu hỏi sai.

Gần mười một giờ Kỳ An cuối cùng cũng ngủ đủ giấc, chưa dậy đã giục tôi gọi đồ ăn ngoài, tôi ôm gối cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, vừa mở định vị vừa hỏi: "Chị định ăn cái này thay bữa sáng hay bữa trưa vậy?"

Kỳ An đạp nhẹ tôi qua lớp chăn: "Ăn bữa lỡ không được sao!"

Tôi rụt người lại, vội hỏi nàng muốn ăn gì. Kỳ An nhẹ nhàng vén tóc rồi ngồi dậy xuống giường, không mấy nghiêm túc nói:

"Cháo... với cả pizza."

Tôi lướt phần mềm đặt đồ ăn một lúc, không tài nào hiểu nổi thói quen ăn uống pha trộn đông tây của nàng: "Em đặt thật nha? Sẽ nhanh chóng được giao đến thôi."

Nàng đang đánh răng, dựa vào khung cửa phòng vệ sinh nghiêng đầu một chút, coi như nói là biết rồi, vẫn còn hơi ngái ngủ, dù không cười cũng rất dịu dàng.

Tôi ngẩn người một chút, rồi dời mắt đi.

"Hôm nay trời lạnh rồi, chị mặc nhiều vào nha."

Nàng nghe lời, bên ngoài áo sơ mi lại mặc thêm một chiếc áo hoodie mỏng.

Thoáng qua là làn da trắng ngần và đường cong eo thon gọn, đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ. Tôi do dự một giây, rồi cúi mắt nhìn điện thoại, lướt qua lại giữa các trang đồng hồ, lịch, máy tính, rồi không ngẩng đầu lên nữa.

***

Tôi không hiểu Kỳ An, ví dụ như tại sao chiều nay nàng lại nổi hứng muốn kéo tôi ra ngoài đi sở thú. Tôi dở khóc dở cười, sở thú ở khắp cả nước chẳng phải đều giống nhau ư, thật sự không hiểu sao lại lọt vào mắt xanh của nàng.

Kỳ An phát hiện tôi đang lơ đãng: "Không muốn đi hở?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!