Chương 10: Người khác.

Dù trong khoảnh khắc ấy, đủ thứ suy nghĩ hỗn độn tràn ngập đầu óc tôi, nhưng ngay giây sau, khi thầy giáo bắt đầu điểm danh hỏi bài, tôi không chút nể nang xua hết những suy nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu, rất thực tế cúi đầu tập trung nhìn đề bài, tuân thủ nguyên tắc vàng "không nhìn thì sẽ không bị gọi".

Nhưng vẫn có người không tin vào điều đó, Lương Hiểu ngồi bên cạnh tôi không sớm không muộn lại cứ đúng lúc này ngẩng đầu liếc nhìn bảng đen, thế là vinh dự trúng giải. Tôi nhịn cười, nhìn cô ấy chậm rãi đứng dậy như một người anh hùng ra trận, từng câu từng chữ báo đáp án của mình.

Nguy cơ đã qua.

Sự gián đoạn này tạm thời dập tắt ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng tôi, cho đến tối khi tới thư viện, nó mới bùng cháy trở lại.

Lúc quét mã gửi đồ ở tầng một, tôi tiện tay lướt xem vòng bạn bè. Phải nói rằng, có những điều kỳ lạ thực sự không thể không tin, nhắc nhiều thì sẽ gặp thiêng, sáng nay tôi vừa nghĩ đến chị Tiểu Lê, tối đó đã thấy chị ấy cập nhật trạng thái mà hiếm lắm mới gặp được, lại còn là ảnh chín ô.

Dòng trạng thái ngắn gọn chỉ có một biểu tượng mặt trời nhỏ, trọng tâm của tôi hoàn toàn tập trung vào hình ảnh.

Vì tôi nhìn thấy Kỳ An.

Ánh đèn màu hồng lộng lẫy của quán karaoke chiếu xuống, chỉ có Kỳ An mới có thể "cân" được màu sắc này, nhuộm nàng thành một vẻ đẹp trần tục nhưng không hề lòe loẹt. Nàng hơi nghiêng người tựa vào lưng ghế sô pha, cầm một bình thủy tinh, không biết là nước ngọt hay rượu, ngón cái và ngón giữa hờ hững nắm lấy cổ chai gần miệng, lắc lư, tạo dáng chữ V, phối hợp cười với ống kính.

Tôi vội vàng xem qua vài tấm ảnh khác, cửa sổ xe buýt, hai ly trà sữa, công viên giải trí, cá nướng, cảnh đêm cầu ven sông và vân vân, ước tính khoảng cách gần như đã đi khắp Tân Thành.

Kỳ An còn bình luận thêm một câu: "Chỉ thiếu mỗi lẩu Thục Sơn Cư nữa thôi."

Câu trả lời là: "Lần sau cùng đi nhé."

Tôi thực sự đã hiểu được cảm giác "bình giấm bị đổ" là gì rồi, đóng tủ đồ lại, cầm sách đi về phía chỗ ngồi đã đặt trước, tiện tay khóa màn hình điện thoại.

Ngồi ở chỗ được một khắc, tôi nhận ra mình không thể tập trung vào bất cứ thứ gì, từng chữ trong một trang sách đều đã đọc qua nhưng lại không thể ghép thành câu. Tôi mù mờ, vẫn cố gắng lật sang trang tiếp theo, tiếp tục giả vờ đọc sách.

Tôi đổ lỗi cho bản dịch của cuốn sách này quá nặng giọng văn dịch, như thể cố tình lên giọng dạy đời, đọc lên vừa khó hiểu vừa khó chịu. Nhưng khi nghĩ đến việc nó được đánh giá cao đến 8.0 trên một nền tảng nào đó, tôi lập tức mất tự tin, cúi đầu trước sự lựa chọn của quần chúng nhân dân, quay sang tìm nguyên nhân bên trong.

Có lẽ là do đầu óc có vấn đề, khả năng thưởng thức kém.

Nói đi cũng phải nói lại, tôi không biết mình đang khó chịu điều gì, rõ ràng chỉ là bạn bè... người quen đi chơi cùng nhau. Chuyện bình thường như vậy thôi, sao lại phải ở đây "thấy lạ làm quen", "sợ bóng sợ gió" chứ.

Hơn nữa, "sợ bóng sợ gió" còn có bóng gió đáng nghi, tôi đây chắc phải xếp vào loại ảo tưởng thuần túy, thêm hai lạng nghi thần nghi quỷ, một tiền chuyện bé xé to, bảy phần ghen tuông, và vài phần tự ti không thể xóa nhòa.

Thực ra, tôi có thể tìm kha khá lý do cho sự không vui của mình: vì kể từ khi tôi thêm WeChat của chị Tiểu Lê, ngoài việc chia sẻ bài viết, chị ấy chỉ đăng duy nhất một trạng thái này, vì tôi và Kỳ An chưa bao giờ xuất hiện trong vòng bạn bè của nhau, và càng vì cái "lần sau" kia tựa như có thể đến bất cứ lúc nào, còn tôi nói "lần sau" thì phải đợi rất lâu rất lâu.

Lý do không phải là hoàn toàn không có lý, nhưng ngay cả tôi cũng thừa nhận đó chỉ là lý do. Xét về tổng thể, chỉ có hai chữ, rảnh rỗi.

Tôi đang rối bời thì có mấy bạn nam nữ vác máy ảnh đi tới, chào hỏi rất lịch sự:

"Bạn học ơi, làm phiền bạn một chút nha."

Khổ nỗi tôi đang có tật giật mình, vì chiếm dụng tài nguyên công cộng mà không thực sự học hành, dù đối phương có lịch sự đến đâu, ngay khi họ mở lời, tôi vẫn hoảng hốt trong lòng như thể trở lại lớp thời trung học, nghe giảng mà lơ đãng bị thầy cô bắt gặp.

Bạn nam nói chuyện rất quen mắt, lông mày kiếm, lông mi dài, tai vểnh, vẻ đoan chính pha lẫn chút nghịch ngợm, giọng nói đậm chất Phúc Kiến, lại cố gắng hạ giọng không dám nói to, khiến tôi không nghe rõ nội dung cụ thể. Vừa nghe vừa đoán, đại ý là bộ phận tuyên truyền của hội sinh viên đến chụp ảnh cảnh tự học ở thư viện, vì lịch sự nên muốn xin phép những người có mặt trong ảnh.

Họ còn ân cần đưa ảnh cho tôi xem, hỏi tôi có ngại không.

Người ta khách sáo, tôi cũng khách sáo, liên tục nói không sao không sao. Khi họ vui vẻ rời đi, tôi cúi đầu nhìn sách thì lại thầm thấy buồn cười: Tự học gì chứ, rõ ràng là đang ngẩn người bị bắt gặp.

Tôi cố gắng đọc hết cuốn sách trong thư viện, viết vài ghi chú định mang về nhà sắp xếp lại. Có lẽ vì tôi không hứng thú với những tác phẩm mang tính thuyết giáo quá nặng nên hiệu suất thực sự không cao, khi ra khỏi cửa đã gần mười một giờ. Thư viện thực sự thông gió kém, đến mức khi tôi đứng dậy rời đi, lồng ngực còn cảm thấy khó chịu.

Việc đầu tiên tôi làm sau khi kết nối mạng là lật lại trạng thái kia và nhấn thích, cố tình để Kỳ An biết tôi đã nhìn thấy. Dù trong lòng tôi hiểu rõ, nàng sẽ không chú ý đến cái chấm đỏ có đánh số kia cụ thể có những ai đang quan tâm đến những nội dung gì.

Ấu trĩ hết sức.

Khoảng mười một giờ rưỡi, tôi nhận được tin nhắn của Kỳ An, nàng hỏi tôi đã ngủ chưa. Tôi ngậm bàn chải đánh răng trả lời, ngủ rồi, chính tôi cũng không thể nói rõ đây là tâm lý gì. Có lẽ là giận dỗi.

Kỳ An không nghĩ nhiều: "Vậy đừng nhìn điện thoại nữa, cẩn thận lát nữa lại không buồn ngủ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!