Bên cửa sổ, vị Nguyên soái không ai nhìn thấu được ôm màn ảnh, thấp giọng bật cười như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm.
Hắn càng cười càng thích thú, nhưng Teval lại cảm thấy đáy lòng mình lạnh dần đi.
"Được rồi được rồi, về chỗ làm việc tiếp đi, đã không đẹp bằng Hạm trưởng rồi mà còn…" Rennes vẫy tay, hít hà một tiếng:
"Ai da, cô quân y trên tàu các anh học tiêm từ đâu thế? Cho qua bên thẩm vấn làm thêm được đấy."
Teval nghiêm túc chào rồi xoay gót rời đi, điên tiết gào lên bốn chữ trong lòng: Đau chết luôn đi!
Tinh hạm 927 đã hoàn toàn lột xác từ trong ra ngoài.
Khoang chứa hàng biến thành chủ pháo, mạn tàu được lắp pháo lượng tử phòng thủ, lõi động cơ warp được cải tiến lên gấp ba lần, các chiến sĩ tinh nhuệ mặc giáp xương ngoài lui tới trên hành lang.
Và thêm một vị Nguyên soái thích tung tăng bay nhảy khắp nơi.
Rennes ở trên tàu mà như đang nghỉ phép, cứ quấy rầy chú mèo mun mắt hai màu không thôi, khiến chú ta run rẩy dúi cái đầu còn đang đeo vòng vào lòng chủ nhân.
Lúc nó bị sen biến thành thái giám cũng không thảm đến mức này, thương thay.
"Ỏ, bé mắt uyên ương xinh đẹp ơi, chỉ sờ có xíu xiu thôi mà! Có đền cho cưng con cá nữa chứ có phải không đâu. Đừng giận anh nữa mà!" Rennes vừa phát hiện mục tiêu đã phăm phăm vọt tới.
"Nguyên soái, ngài sắp chọc nó khờ luôn rồi.
"Lâm Kính Dã đỡ trán, thầm nhủ ai đó nào chỉ vuốt một cái là thôi. Rennes vừa gãi đầu mèo vừa nhỏ giọng thủ thỉ:"Ngoan nha ngoan nha, tới nơi rồi là không có thời gian nựng cưng nữa đâu.
À đúng rồi, mắt uyên ương lớn, con cậu tên gì?"
Lâm Kính Dã phải mất ba giây mới nhận ra "mắt uyên ương lớn" là để gọi anh.
"Tiểu Lam."
Tay Nguyên soái khựng lại: "Hả? Màu đen sao lại gọi là Tiểu Lam?"
"Lúc còn nhỏ bị té vào thùng sơn, thành mèo xanh hết nửa năm." Lâm Kính Dã đáp.
"Há há há há há!" Rennes phá ra cười ngặt nghẽo, đoạn dùng cánh tay không đau choàng lấy Lâm Kính Dã, kéo anh đi: "Không vuốt nữa, cậu lại đây giúp tôi một chuyện."
"Nguyên soái, ngài đừng kéo cổ áo thuộc hạ… Thôi ngài cứ kéo đi.
"Lâm Kính Dã thả Tiểu Lam xuống, lẳng lặng hất cái tay đang vịn trên eo ra, nhận lại một ánh mắt rưng rưng tủi hờn của Nguyên soái. Beta không bị sắc đẹp mê hoặc, Beta chỉ thích công việc, Beta lòng dạ sắt đá. Anh thản nhiên hỏi:"Xin hỏi ngài có gì phân phó?"
"Qua đây." Rennes kéo anh vào phòng: "Giúp tôi gội đầu!"
"…"
Trước ánh mắt chất vấn của anh, quý ngài Nguyên soái yếu ớt ôm tay, mếu máo nói: "Quân y của cậu dã man quá, làm tôi đau nhức mình mẩy không tự gội được!"
Lâm Kính Dã: "…"
Hai bên đều là diễn viên, ngài tưởng tôi không nhìn ra chắc?
Thấy anh vẫn không dao động, người thanh niên tóc trắng xoay người úp mình lên lưng ghế, hàng mi chau lại, khóe mắt ửng đỏ.
Beta không bị sắc đẹp mê h
- Thôi.
Lâm Kính Dã nhận mệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!