Mấy ngày sau đó, toàn thể thành viên tàu vận chuyển 927 như bị đội xung phong của Jomy nhập xác, hình tượng gặp nguy nan vẫn vững vàng nứt toác, chỉ có mỗi cựu
-Hạm
-trưởng Lâm Kính Dã là bất động như núi.
Đúng vậy, anh đã thành cựu
-Hạm
-trưởng rồi, tàu 927 cũng chính thức mang tên Tĩnh Dã.
Trước kia, vì để không bại lộ thân phận khi đi làm… nghề tay trái nên tàu 927 mới dùng hệ thống hình chiếu ba chiều ngụy trang thành một chiến hạm thực thụ, đồng thời lấy đại cái tên đồng âm với tên hạm trưởng, cho ra đời hai chữ "Tĩnh Dã. Vị Nguyên soáitu hú chiếm tổ" kia lại còn vừa âu yếm vuốt ve đài điều khiển vừa lẩm bẩm gì đó như "Sau này cưng sẽ là bé Tĩnh Dã của anh nhé" – lột tả chân thực câu nói "Chiến hạm chính là bà xã
"được lưu truyền – khiến thành viên trên đài chỉ huy sợ xanh mặt. Người đáng lý nên sợ nhất thì lại chẳng mảy may suy suyển, chỉ có khi bị Rennes tháo mắt kính mới khẽ nhướng mày."Rốt cuộc cậu trữ bao nhiêu cặp kính xấu ói này hả? Vừa quay qua quay lại đã thấy cặp mới là sao?
"Nguyên soái nổi trận lôi đình (tất nhiên chỉ cho có mà thôi), bóp vụn cặp kính trong tay rồi đập tàn dư của nó lên áo Lâm Kính Dã. Cựu Hạm trưởng lại điềm nhiên như không, lấy một cặp khác ra gác trên sống mũi, tha thiết nói:"Tuy kính này rất rẻ nhưng từ hôm qua đến giờ ngài đã làm hỏng ba cặp, tổng cộng một nghìn năm trăm đồng Liên bang, ngài muốn bồi thường thế nào?
"Rennes tức xì khói, lại thủ tiêu cặp kính mới. Lâm Kính Dã không biến sắc:"Hai nghìn đồng. Lương tháng của hạm trưởng văn phòng không nhiều lắm."
Thất bại ê chề khiến Rennes gục đầu ủ rũ. Hắn vén những lọn tóc rối ra sau tai, mò mẫm trong túi một hồi mới lấy ra một chiếc thẻ màu vàng thảy cho anh.
"Đền thì đền."
Hắn nghiến răng: "Sớm muộn gì cũng có ngày tôi dọn sạch cái kho kính của cậu!"
Lâm Kính Dã cũng không nhìn mà nhét đại vào túi: "Ừm."
"Esuna! Lưu Tuấn!" Rennes bỗng quay phắt lại quát lên: "Vứt cái kính rách của hai người ngay cho ta!"
Hai thân binh đang yên đang lành bị điểm danh vô tội nhìn sang, đồng loạt tắt bộ phim đang xem đi, tháo cặp kính đa chức năng (rất mốt và rất đắt) xuống bỏ vào thùng rác.
Một màn giận cá chém thớt không thể trắng trợn hơn.
Hai thuộc hạ xui xẻo đành ngậm bồ hòn làm ngọt khi nhìn thấy vô số mảnh kính vỡ rơi lả tả quanh chân Lâm Kính Dã, bắt đầu tự hỏi nên cho vị Hạm trưởng này đeo cái gì mới có thể làm vừa lòng Nguyên soái.
Rennes Sở thường ngày là một người hoàn toàn không hề giống Nguyên soái tẹo nào.
Hắn đứng không ra đứng, ngồi chẳng ra ngồi, thỉnh thoảng thích ngủ nướng, đôi khi lại nằm nhoài lên đài điều khiển; quân phục cũng chẳng chỉnh tề là bao, tóc được túm lại cẩu thả bằng mấy sợi dây không biết nhặt ở đâu ra, tùy ý tản mát trên đầu vai; thích cười híp mắt bàn chuyện trên trời dưới đất với người khác trên đài chỉ huy, trông như người mẫu xe – à, phi thuyền – chân dài mặt đẹp đi nhầm chỗ.
Nhưng đôi mắt soi mói của Lâm Kính Dã lại phát hiện Rennes dùng gương mặt khiến người khác mê mệt ấy đi thu thập hết toàn bộ bí mật từ trên xuống dưới tàu 927 chỉ trong một ngày.
Lính tuyến hai đúng là không thể sánh bằng Thanh Kiếm Bầu Trời được, anh thầm cảm thán.
Đội quân trung thành này nghe theo từng mệnh lệnh của Rennes với sự phục tùng tuyệt đối, chưa từng do dự, cho dù là những lệnh vô lý như vứt cặp kính đắt tiền đi, hai thân binh kia vẫn lập tức chấp hành mà không hề hỏi lý do.
Hắn và đội quân này trông thì buông tuồng nhưng đâu đâu cũng nghiêm túc sát phạt.
Rennes lật xem tư liệu trên màn hình, không ngại sự có mặt của người khác, thẳng thừng nói: "Tự dưng muốn biết vị dũng sĩ phương nào dám bán lộ trình của ta cho phản quân ghê."
Những người có mặt trên đài chỉ huy không khỏi run lên, hai chữ "dũng sĩ" vào tai tự động trở thành "người chết
". Nguyên soái lười nhác treo mình trên ghế điều khiển của Hạm trường, đôi chân dài vắt vẻo xiên vẹo, tiện tay tóm lấy cổ áo Lâm Kính Dã kéo đến bên người."Hạm trưởng Lâm này, tinh hạm của cậu bị tôi trưng dụng, tạm thời không có chiếc mới để đền, hay là cậu tạm thời làm phó quan cho tôi luôn đi ha."
Lâm Kính Dã: "… Ngài nghiêm túc đấy à?"
Ánh mắt mang theo chút không vui đâm xuyên qua làn tóc bạc: "Không thích thì làm thư ký cũng được. Đi pha cho tôi ly trà mật ong trước đã, không được quá ngọt, không được quá nhạt, không được quá nóng, nhưng cũng không được bỏ đá…"
"Tôi chọn làm phó quan, thưa trưởng quan."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!