Chương 5: (Vô Đề)

Langdon nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu: "Nghe đi.

"Màn ảnh liên lạc sáng lên. Đài chỉ huy tàu 927 vẫn không có gì thay đổi ngoại trừ người đang chễm chệ đứng giữa. Đó là gương mặt mà không chỉ cư dân Liên Bang, ngay cả người ngoài tinh vực cũng sẽ không nhầm lẫn."Rennes Sở!

"Teval đã lui sang một bên, nhường chỗ cho một thanh niên tóc bạc. Nửa thân người hắn ướt sũng nhưng vẫn buông tuồng dựa vào đài chỉ huy, nhìn lên màn ảnh với nụ cười như có như không trên gương mặt lấm tấm những giọt đỏ. Trên cổ áo hắn là huy hiệu sao trời và kiếm màu vàng kim đang lấp lóa dưới ngàn sao vũ trụ. Quân y Luna vừa cáu bẳn lột từng lớp quân phục trên người hắn ra vừa giật tay hắn sang để tiêm thuốc vào, nhưng đối phương lại thờ ơ như thể cái thân máu me be bét này không thuộc về hắn vậy."Langdon." Khóe môi hắn nâng lên thành một nụ cười giả dối, thốt lên đầy đe dọa: "Trả Hạm trưởng của tao lại, tao tha cho mày một mạng."

Những lọn tóc nhuốm đỏ như lưỡi đao đẫm máu tỏa ra sát khí lẫm liệt bao trùm lên hàng mi mảnh dẻ, nhưng đôi mắt xanh sáng như họng chủ pháo đang tích năng lượng khiến cả người Langdon dựng thẳng, sống lưng phát rét.

Một quả cầu năng lượng màu lam bất thình lình bùng nổ từ soái hạm vốn đang lơ lửng trong vành đai hành tinh. Dưới uy lực khổng lồ như quả pháo hoa cuối cùng của bữa dạ tiệc long trọng, phi thuyền phản quân tuy đã cố gắng né tránh nhưng vẫn bị sóng xung kích đánh cho xiểng liểng.

Lâm Kính Dã bật cười: "Thấy chưa? Đâu chỉ các ông biết chơi trò tự nổ."

Gương mặt Langdon trở nên vặn vẹo. Phản quân chỉ cho nổ một chiếc phi thuyền nhỏ, còn kia là soái hạm của Nguyên soái Liên bang, là con tàu vẫn luôn trung thành phục vụ Rennes từ ngày hắn thành lập Quân đoàn đến giờ!

Tuy trước đó nó cũng bị tổn hại nhưng theo phỏng đoán vẫn còn hoàn hảo đến hơn 70%, không ngờ chủ nhân nó nói bỏ là bỏ!

Con quái vật khổng lồ như soái hạm đi đến đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn, phản quân cũng không ngoại lệ. Cũng chính vì thế mà chúng đã bị Rennes lợi dụng ngược lại, thừa cơ chạy thoát bằng khoang cứu sinh cỡ nhỏ, biến soái hạm thành nơi vườn không nhà trống – điều mà không ai dám ngờ tới.

"Cho mày năm phút."

Ánh mắt Rennes vẫn xoáy vào gã, còn thứ đang nổ ầm vang ngoài kia là gì thì mặc kệ: "Trả người lại cho tao, hoặc tao biến mày thành cái sàng."

Nguyên soái Rennes Sở vốn đang trên đường nghỉ phép trong tinh vực Liên bang nên chỉ mang theo chưa đến trăm người, trên tay cũng không có vũ khí.

Langdon nhìn trúng điểm này nên mới mạo hiểm mai phục ở chòm sao Tiên Cầm, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một chiếc tàu vận chuyển quái quỷ, cũng không ai ngờ Rennes thật sự cho nổ soái hạm của mình.

Phản quân bị đánh bay tứ tán đang gắng gượng tổ chức lại đội hình, nhưng một phần ba trong số đó ở quá gần vụ nổ, đã bị sóng xung kích đập nát.

Ngược lại, bên Nguyên soái tuy mình đầy thương tích nhưng không mất một binh một tốt nào.

"Trong tay mày chỉ có một con tàu vận chuyển mà cũng muốn liều mạng với tao, chỉ vì một thằng lính văn phòng tuyến hai?

"Langdon gầm gừ. Họng súng trên tay phản quân lập tức chĩa vào Lâm Kính Dã, nhưng anh vẫn ngạo nghễ đứng như một cây thương thẳng tắp. Rennes không biến sắc:"Mày để cậu ta trở lại, tao cũng để mày rời đi. Một khi cậu ta đặt chân lên tàu an toàn, mày có thể bật warp drive* rời khỏi tinh vực này.

Nhưng chỉ cần mày giở trò mảy may, tao sẽ lập tức hạ lệnh pháo kích, khi ấy cậu ta anh dũng hy sinh vì Tổ quốc, mày thì bị tiêu diệt tại chỗ.

"Đệt mẹ, hai thằng này ăn cái đéo gì mà hăm dọa y hệt nhau. Langdon giận dữ bật cười:"Vì sao tao phải tin mày?"

Giọng nói Rennes vẫn bình thản, khiến người nghe không khỏi hoài nghi rằng hắn có dám làm vậy thật hay không.

"Vì tao là Thanh Kiếm Bầu Trời."

Vừa dứt lời, tín hiệu đã bị ngắt, để lại con tàu rơi vào sự im lặng giữa vũ trụ mênh mông.

"Điều này cũng nằm trong kế hoạch của cậu?"

Ánh mắt Langdon chuyển từ màn hình đã tắt ngúm sang Lâm Kính Dã, bất chợt mỉm cười:

"Khi bắt đầu lên kế hoạch, cậu cũng đã tính đến việc Rennes sẽ lên tàu vận chuyển. Khẩu pháo kia không phải làm cảnh mà để cho hắn thời gian chuẩn bị. Cậu tự tin rằng hắn sẽ không bỏ cậu lại đến vậy sao?"

Dưới cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của gã, Lâm Kính Dã bình thản đáp: "Vứt bỏ đồng đội? Ông đang miêu tả phản quân đấy ư?"

"Tôi không thua Nguyên soái Liên bang, nhưng lại không thắng được cậu." Trong mắt gã thủ lĩnh không hề có sự sa sút nào, ngược lại còn phản chiếu ra nỗi phấn khích như con thú hoang bị kích động: "Rốt cuộc tên cậu là gì?"

"Ông còn ba phút.

"Phản quân vốn là những kẻ liếm máu trên lưỡi đao mà sống, trước giờ đều không phải hạng người lý trí. Lính tráng và chỉ huy trong quân đội của chúng đều là những Alpha hung tàn man rỡ nhất, khi điên lên không khác gì bầy sói đói, từng gặm nát biên giới Liên bang. Cho đến khi Rennes Sở – một người còn điên hơn chúng – xuất hiện."Phải, thà vứt bỏ soái hạm quý giá này cũng phải bảo toàn thuộc hạ."

Nhiều loại cảm xúc xẹt qua trên gương mặt Langdon cho thấy gã đang đấu tranh nội tâm giữa chó cùng rứt giậu và cúp đuôi bỏ chạy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!