Đương lúc ba người đang bàn bạc với nhau, thiết bị trí năng của Lâm Kính Dã bỗng nhận được cuộc gọi từ số máy được ghi chú là "Đui mù trầm trọng
". Danh bạ của anh có thứ nhảm nhí này từ lúc nào vậy? Nhìn lại dãy số… À, là ba của anh. Anh nhấc mắt lên nhìn gương mặt lạnh tanh của Nguyên soái, khe khẽ thở dài. Người này có thể nhân lúc anh tắm mà thó cánh tay đi thì đổi ghi chú danh bạ có gì đáng ngạc nhiên? Lâm Kính Dã nhận cuộc gọi với tâm trạng có chút cạn lời. Đầu dây bên kia lập tức tuôn ra một tiếng thét dữ tợn:"Ranh con!
Lần trước mày—"
Lời còn chưa dứt, một giọng nói càng uy nghiêm hơn đã rền vang đáp lại.
"Thứ cô hồn dã quỷ ở xó xỉnh nào dám chui ra làm loạn ở đây?!"
Lâm Kính Dã: "…"
Vị Tổng giám đốc đang gân cổ quát tháo bên kia nghẹn một hơi trong họng, âm điệu tụt hẳn xuống một quãng tám.
"Lão quỷ này là thằng cha nó đây! Ông là khứa nào hả? Từ đâu ra mà dám chõ mũi vào việc của người khác?"
Lâm Kính Dã: "…
"Lưu Hoàn nghe vậy thì không bật lại nữa nhưng lửa giận càng bốc lên hừng hực. Ông sạm mặt đứng một bên, khoanh tay lại như thể chuẩn bị tóm cu cậu tân sinh viên xui xẻo nào tới đấm cho hả giận vậy. Rennes buông một câu:"Hờ, cứ tưởng sắp hẹn ngày đấm nhau chứ."
"Khụ khụ…" Câu nói không mặn không nhạt của hắn khiến người ở đầu dây bên kia lúng túng như gà mắc tóc, ngặt nỗi vì không đoán ra ai vừa lên tiếng nên ông ta chỉ e hèm một hồi mới mở miệng cứng ngắc: "Phòng thí nghiệm số bốn của công ty con, cái chỗ chuyên sản xuất thuốc ức chế dạng nhỏ mắt cho Alpha ấy, nói sắp mang một lô hàng đi tham gia triển lãm khoa học công nghệ ở cảng tự do Thập Tự Tinh, tiện đường bàn chuyện làm ăn với mấy đối tác khác luôn."
Trước khi Lâm Lộ kịp tiếp tục, giọng trầm khàn của Lưu Hoàn đã cướp lời:
"Thuốc ức chế dạng nhỏ mắt giống loại nghiên cứu cho Omega cấp cao kia? Alpha cần nó làm quái gì? Lượng thuốc đó hoàn toàn không có tác dụng với Alpha từ cấp B trở xuống, mà mấy đứa cấp cao thường chỉ cần kiểm soát bản thân vượt qua kỳ mẫn cảm thôi chứ không cần đến thuốc. Có đứa nào mất kiểm soát thì cứ cho nó một liều ổn định với gây mê thôi, hơi đâu mà nhỏ mắt?"
Lời của ông như chọc vào nỗi đau của Lâm Lộ làm ông ta hét toáng lên:
"Ông đây đếch phải Alpha thì biết thế qué nào! Bọn chuột nhắt kia cầm sản phẩm tới xin kinh phí, còn nói là sẽ có thị trường, bố thằng nào biết bọn nó bòn tiền ông đi chế thuốc cấm chứ!"
Lưu Hoàn bật ra một tiếng cười mỉa mai: "Đã dốt mà còn khoe ra à?
"Ai chẳng biết Tổng giám đốc Lâm Lộ có hai điều luôn canh cánh trong lòng, đến mức thành ám ảnh: một là giới tính; hai là xuất thân vùng chiến, không được ăn học đàng hoàng của mình. Vì vậy nên câu nói này của Lưu Hoàn quả thật là lật vảy ngược người ta rồi còn rắc muối lên, đến Rennes cũng phải xuýt xoa sao mà thâm vãi chưởng. Đầu dây bên kia im lặng suốt một hồi, đến khi Lâm Kính Dã tưởng rằng đã chết đứng vì nhồi máu cơ tim rồi, Lâm Lộ mới lại lên tiếng:"Bọn chúng dùng tuyến đường chuyên dụng của công ty, chín giờ sáng mai xuất phát.
Chuyến bay được bao trọn, lát sẽ gửi số cho mày."
"Được rồi, cảm ơn.
"Lâm Kính Dã đáp lại, ôn hòa và khách khí hệt như mỗi lần anh cảm ơn nhân viên hậu cần ở cục Quân nhu sau khi họ vận chuyển hàng hóa lên tàu. Lưu Hoàn thở dài:"Không ngờ bọn này dám lấy danh nghĩa công ty mà bỏ trốn quang minh chính đại như vậy.
"Lâm Lộ ở bên kia rơi vào im lặng. Nhưng Lâm Kính Dã không cho ông ta thời gian suy nghĩ, nói tạm biệt xong thì ngắt cuộc gọi, sau đó mới nói với thầy mình:"Không ai đoán được người thi hộ cho Elliot chính là Beta bị hắn từ hôn, nên chúng cũng sẽ không ngờ em sẽ lẻn vào trong để tóm gọn chúng."
Anh không chú ý đến bầu không khí chợt trở nên nặng nề xung quanh mà bắt đầu cẩn thận đọc tài liệu do Lâm Lộ gửi đến.
"Trưởng phòng thí nghiệm là Patricia, nữ Omega, 25 tuổi, tốt nghiệp ngành Y ở Úy Lam, đồng thời có bằng Quản lý học. Không biết thầy có từng gặp qua chưa, nhưng độ tuổi này không thể nào từng tham gia hạng mục năm ấy được."
Lâm Kính Dã đọc thành tiếng: "Người phụ trách kỹ thuật là tiến sĩ Tần Mạc, năm nay 58. Em cảm thấy người này có hiềm nghi lớn hơn, nhưng…"
Anh bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: "Hai người sao vậy? Có vấn đề gì à?
"Ai nhìn thấy sắc mặt Lưu Hoàn giờ phút này cũng sẽ châm nến cho tân sinh viên Úy Lam. Trong không khí chợt xuất hiện hương gỗ thông lạnh lẽo, khô khốc như có như không đang lặng lẽ xen lẫn vào mùi chocolate ngọt ngào. Rennes quả nhiên đã khẽ chau mày khi Lâm Kính Dã nhìn sang, có lẽ vì ngửi thấy pheromone của Alpha khác trong địa bàn của mình. Anh chợt hiểu ra lý do, bèn mỉm cười với thầy:"Thầy đừng để ý đến ba em ạ.
Bất kỳ ai bị chĩa súng vào đầu mấy hôm trước cũng sẽ có thái độ như vậy thôi.
"Sau khi nghe Lâm Kính Dã tóm tắt lại chút chuyện trước kia, Lưu Hoàn tuy vẫn còn sạm mặt nhưng ít nhất cũng đã chú tâm vào nhiệm vụ. Rennes nhìn vào màn hình, nói:"Trong số nhân viên phòng thí nghiệm mà chúng mang theo ngày mai chắc chắn có đồng lõa, cũng có thể có con tin."
Đã chế thuốc cấm mà còn dám dùng trên người thiếu gia Wimmer thì rõ ràng không phải loại người thiện lành gì. Một khi nhận ra mọi chuyện đổ bể, chúng chỉ còn con đường duy nhất là chạy trốn, đồng thời cũng sẽ chuẩn bị vẹn toàn, sử dụng con tin để đề phòng bị truy kích.
Lâm Kính Dã tai thì nghe phân tích, tay thì gửi tin đi từ thiết bị trí năng. Khi ba người vừa phân tích danh sách thành viên phòng thí nghiệm xong thì tiếng chuông cửa cũng vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!