Chương 4: (Vô Đề)

Mùi máu tràn ngập trong không khí.

"Tốt nhất ông không nên cử động."

Giọng nói dịu dàng của một Omega đã được thay thế bằng sự rắn rỏi và lãnh đạm: "Chỉ cần tôi muốn thì nhân vật tiêu biểu, tinh anh thế hệ mới, người lãnh đạo đến tự do của quân kháng chiến Hydra – ngài Langdon đây – sẽ lập tức được truy điệu tưởng nhớ."

Một chuỗi mỹ từ khen ngợi như vậy lại được thốt lên bằng chất giọng vô cảm, nghe lại càng trào phúng hơn nhiều lần.

Ngực Langdon nhói lên từng cơn, cơ thể gã cứng còng như tượng đá nhưng trong mắt lại có ngọn lửa rọi sáng.

Bàn tay giả tinh xảo kia đặt trước ngực gã, bốn ngón tay máy đã cắm vào lồng ngực. Khả năng điều tiết sức mạnh của đối phương đã đạt đến ngưỡng cao nhất nên chỉ có một chút máu trào ra, hoàn toàn không gây nguy hiểm đến tính mạng.

Langdon thậm còn cảm nhận được khi trái tim mình tiếp xúc với đầu ngón tay máy.

Lâm Kính Dã quả thật không mang theo bất kỳ vũ khí gì. Vì bản thân anh chính là vũ khí.

"Nhân tiện nhắc nhở ông." Anh dửng dưng liếm đi giọt máu trên môi:

"Đầu ngón tay tôi có thể phóng ra dòng điện tuần hoàn trong 0,01 giây. Ông có thể thử khiêu chiến giới hạn của Alpha cấp S, để xem tôi chọc thủng tim ông trước hay ông giết tôi trước rồi mới rút tay tôi ra được."

Langdon nhìn cánh môi hồng phớt của đối phương, thấp giọng nói: "Cậu nói đúng, khoa học kỹ thuật quả thật có thể làm được rất nhiều điều."

Giờ phút này, khi bản năng chiến đấu đã thức tỉnh, gã mới nhận ra cảm giác kỳ quặc khi ấy là gì: "Pheromone của cậu tản mát hỗn loạn, giống như…"

Giống nước hoa được phun lên hơn mùi phát ra từ tuyến thể, ngào ngạt đậm đà như thể chủ nhân nó sắp sửa bước vào trạng thái phát tình ngay lập tức, nhưng cũng đang dần dần nhạt đi.

"À." Lâm Kính Dã thốt lên một tiếng lạnh nhạt như vừa nhớ ra điều này:

"Xin lỗi, tôi không phải Omega từ Thủ Đô tinh mà chỉ là một Trung tá của hạm đội Liên bang mà thôi. Ông có thể ra lệnh cho phản quân giết Rennes, tôi sẽ tặng lại một cái lỗ trên ngực."

Anh thoáng dừng lại rồi nở một nụ cười máy móc: "Hai bên trao đổi nhân vật tiêu biểu cho nhau, thủ lĩnh đổi Nguyên soái, cuộc đàm phán quả nhiên công bằng."

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, bốn mắt nhìn nhau, sát ý cuồn cuộn không hề che giấu.

"Chỉ có điều…" Lâm Kính Dã nhướng mày: "Người đời sau sẽ nói Nguyên soái Rennes trẻ tuổi anh dũng hy sinh khi giao chiến với kình địch nơi tiền tuyến, còn về ông, sẽ là chết dưới tay một Trung tá văn phòng vì sự nông cạn, tự đại của mình."

Thế hệ trước của quân kháng chiến Hydra từng là những Alpha tinh nhuệ nhất của Liên bang. Bọn họ tôn sùng vũ lực, cho rằng Alpha trời sinh cao quý hơn, là tương lai của nhân loại, là những lãnh đạo bẩm sinh.

Lý tưởng này đã đẩy họ càng lúc càng xa khỏi Liên bang, cuối cùng tuyên bố ly khai làm phản khi Liên bang chính thức hủy bỏ pháp lệnh cưỡng chế Omega kết hôn vào thế kỷ trước.

Vì vậy, Lâm Kính Dã cũng biết chắc Langdon không sợ oanh liệt hy sinh, gã chỉ sợ phải bỏ mạng dưới tay một nhân vật vô danh tiểu tốt vì sự tự phụ nhất thời.

"Hay lắm." Langdon phẫn nộ nhe răng cười: "Điều kiện là gì?"

Lâm Kính Dã điềm nhiên đáp lại:

"Tôi nói rồi, mạng đổi mạng. Để Nguyên soái an toàn trở về tinh hạm của tôi, ông sẽ giữ được trái tim nguyên vẹn. Ngài ấy sống, ông sống; ngài ấy chết, ông chôn cùng."

Landong chưa kịp trả lời thì cửa khoang đã mở ra, phó chỉ huy Callis vọt vào: "Sếp! Chúng ta bị lừa rồi! Cái thứ kia không phải chiến hạm kiểu mới của Liên bang gì hết mà là-"

Tình hình hiện tại ập vào mắt những kẻ bên ngoài, chúng lập tức rút sút năng lượng ra.

"Là gì?

"Langdon lạnh lùng hỏi. Phó chỉ huy vừa sợ vừa tức, quắc mắt trừng người đang uy hiếp chỉ huy, chua chát đáp:"Chỉ là một con tàu vận chuyển dùng hình thức ngụy trang ba chiều mà thôi. Hình chiếu ấy như thật vậy, chắc chắn chúng đã có chuẩn bị từ trước."

"Tàu vận chuyển? Lính hậu cần?" Langdon khạc ra một tiếng cười: "Nên xưng hô thế nào mới đúng đây?"

Lâm Kính Dã cũng dõi mắt nhìn ra hành lang, thấy cậu lính trẻ Jomy mặt mũi bầm dập bị trói gô thành một đống, rõ ràng vừa trải qua một trận ẩu đả không công bằng. Jomy nhìn thấy hạm trưởng và Langdon thì mở to mắt, sung sướng không nên lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!