Từng đợt sóng xung kích hung hãn ập đến quật tung hạm đội đang vây bên ngoài trạm không gian, các tinh hạm lớn còn có khiên bảo vệ giúp ngăn lại nhưng đội hình rối loạn là điều tất yếu.
Oscar ảo não vô cùng, đồng thời cũng bội phục vô cùng. Không ngờ vào thời điểm đó mà giám khảo vẫn có thể lo nghĩ đến tính mạng NPC, chẳng trách sao hạm đội của anh bên ngoài liều mạng cầm chân họ, soái hạm bên trong lại im lìm cố thủ, tất cả là để sơ tán nhân viên trước khi tiễn trạm không gian lên đường.
Dư chấn từ vụ nổ như một cú huých vào soái hạm của giám khảo, đẩy nó trượt thẳng vào vành đai hành tinh, biến mất khỏi radar của bốn thí sinh. Oscar có chết cũng không tin việc này không nằm trong tính toán của anh, bởi lẽ trên đời làm gì có nhiều sự trùng hợp đến thế.
"Chị Mera hội quân tiếp viện chị Amanda đi." Thanh niên tóc hung lấy lại tinh thần, vững vàng phân phó. "Nửa hạm đội của em vẫn đang giao chiến với giám khảo ở vành đai tiểu hành tinh mà mãi không thấy chị ấy chi viện, có khi đã bị một đội khác của ảnh chặn đường rồi. Đợi em bị loại thì chị gom quân của em lại, nhân lúc quân số ảnh còn ít mà úp sọt một phen.
Cố lên!"
"Chú…"
"Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. May mà tên Elliot vô dụng kia cút cmnr." Oscar lèm bèm xong thì cười to. "Đi đi chị! Để đối thủ như thần đó em lo! Đại thần ơi đừng chạy, ăn một pháo của em nè!"
Là người cách vụ nổ gần nhất, soái hạm của thanh niên tóc hung đã bị ngọn lửa liếm tới, đồng thời cũng đã bị hạm đội của giám khảo lặng lẽ phong tỏa từ lúc nào.
Hắn ta đã không thể lui, cũng không muốn lui.
Khi tàu hộ tống của Oscar bắt đầu rút về để hội quân cùng Mera, chiếc soái hạm mang theo ánh lửa chói lòa đã lao băng băng vào hàng ngũ đối phương, tạo thành một cảnh tượng bi tráng hào hùng.
… Với điều kiện chỉ huy chịu ngậm cái mồm tía lia lại.
AI của Úy Lam thông báo một cách máy móc: [Khoang số hai chiến bại rời sân.]
Khi thí sinh đầu tiên rời cuộc chơi ấy dùng cả tay chân bò ra khỏi khoang giả lập, hắn ta được chào đón bằng tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc từ khán đài.
"Biết rõ không thể thắng nhưng vẫn chiến đấu đến phút cuối cùng." Thượng tướng Fiditz cất lời. "Chàng trai, tuy năng lực chỉ huy của cậu còn chưa hoàn thiện nhưng dũng khí rất đáng được khen ngợi. Cậu tuy rời khỏi Úy Lam nhưng vẫn mang tinh thần của Úy Lam đến vũ trụ."
Oscar nghiêm túc hành lễ với gương mặt ửng hồng.
Tử trận trong tác chiến mô phỏng tương đương với trải nghiệm cái chết một lần, vì vậy quân y vội vã đến đỡ hắn ta qua một bên để trấn an, nhưng thanh niên tóc hung vẫn ngoan cố thò đầu nhòm vào sân.
"Góc nhìn của giám khảo… Ủa? Trời má @#$%^&!!"
Tiếng vỗ đùi cái đét của Oscar khiến quân y kế bên nhảy dựng.
"Đội mồ sống dậy hay gì mà kêu dữ vậy?"
Hai mắt Oscar đã trở thành hai quả trứng gà. "Đại thần mạnh vãi cả chó mèo luôn!! Xem góc nhìn của ảnh kìa! Cái soái hạm đó là hàng giả! Ảnh không có ở trên đó!"
Màn ảnh sau lưng giám khảo là cảnh tượng tinh tú xoay vần, thiên thạch vùn vụt lao qua. Tầm nhìn này căn bản không phải từ trạm không gian mà là từ tiểu đội đang chặn đánh một nửa hạm đội của Oscar!
"Đúng rồi đúng rồi!" Thanh niên reo lên. "Bình thường thì soái hạm sẽ tọa trấn tại trung tâm, nhưng trận chiến bốn đánh một này ngay từ đầu đã không bình thường rồi!"
"Bốn đánh một?"
Nghe được giọng nói uy nghiêm truyền vào tai, Oscar kinh ngạc quay đầu lại rồi vào tư thế nghiêm ngay tắp lự. Phía sau hắn ta là một ông lão mặc quân phục phẳng phiu, tuy nét mặt cũng được xem là hiền hòa ôn hậu nhưng tuyệt đối sẽ không ai cho rằng ông chỉ là ông cụ hàng xóm dễ gần, bởi lẽ bất kỳ sinh viên nào trong khoa Chiến đấu của Úy Lam cũng đã từng ăn đòn nhừ tử dưới tay ông.
"Tổng huấn luyện viên mạnh khỏe ạ!" Oscar gân cổ gào lên. Quân y lại được một phen hoảng hồn, cắm phập ống tiêm vào tay hắn ta cho hả giận.
Lưu Hoàn một đường đi từ khán đài xuống sân mà không bị đội thân binh Thanh Kiếm Bầu Trời cản lại. Ông qua loa khoát tay với Oscar, ngẩng đầu nhìn hình chiếu tráng lệ giữa sân, tiếp tục đề tài vừa rồi.
"Vào giây phút cậu xem trận chiến này là bốn đánh một, cậu đã thua rồi."
Oscar sững người. Chợt một tia linh cảm vụt qua, hắn ta cũng nhìn vào sân đấu.
Mera đang nỗ lực điều khiển đội ngũ rút về sâu trong không gian, nào ngờ lại bị hạm đội trên đường tháo chạy của Elliot chia đôi đội hình, khiến cho một nhóm nhỏ đó vĩnh viễn không còn cơ hội hội quân. Ngoài chửi thề trong lòng ra, cô không thể làm gì khác… À, thật ra cô có thể dùng chiến hạm đẩy tinh hạm của tên kia ra ngoài làm bia đỡ đạn, nhưng khi ấy cô có khác gì thằng thỏ đế đó đâu?
Thế là nữ chiến sĩ dứt khoát chặn Elliot khỏi kênh chung, trả lại sự yên bình cho lỗ tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!