Dưới tà dương soi nghiêng, con tàu dang dở chỉ khoác lên bộ cánh màu xám kim loại đơn điệu, nhưng trong mắt Lâm Kính Dã, nó là cảnh tượng tráng lệ nhất anh từng được chứng kiến.
Buồng lái phi thuyền bỗng chốc như hòa làm một với vũ trụ tĩnh lặng vô ngần. Hô hấp Lâm Kính Dã ngừng lại, bên tai như văng vẳng tiếng ùng ục dâng lên từ mạch máu.
Anh rời Úy Lam năm hai mươi mốt tuổi, được huấn luyện viên trực thuộc nhận xét rằng thứ chảy trong huyết quản anh không phải máu mà là dịch nhiên liệu lúc nào cũng sục sôi. Năm ấy, cách một lớp hình chiếu ngụy trang, anh chỉ bình tĩnh nở một nụ cười điềm đạm đúng mực.
Đó là lúc mà vị tướng trẻ kia đang chậm rãi dâng lên như một ngôi sao nơi tiền tuyến, thắp sáng từng tấc tinh vực biên giới mà Liên Bang từng đánh mất, mang lại tự do cho những Omega và nữ Beta bị phản quân bắt làm tù binh trong trạm trung chuyển, khiến họ dõi theo hướng đi của hắn với đôi mắt nhòa lệ hân hoan.
Trước những sự kiện ấy, lời nhận xét này không đáng để sinh viên xuất sắc nhất trong lịch sử tác chiến mô phỏng của Úy Lam phải kích động.
Nhưng bây giờ chắc mình thất thố lắm… Anh mờ mịt nghĩ.
"Thấy sao? Cho tí nhận xét xem nào?"
Giọng nói của Rennes như từ nơi xa xăm vọng lại. Lâm Kính Dã ngơ ngác chớp mắt một hồi mới chậm rãi nhìn sang.
"Đây là…" Anh nghe thấy giọng mình, nghèn nghẹn và trì trệ: "Đây là tàu Tĩnh Dã ư?"
Rennes cong môi.
"Tất nhiên là không. Đã nói bao nhiêu lần Tĩnh Dã là của tôi rồi, đừng tơ tưởng nữa. Chiếc này là của cậu." Hắn gom mấy lọn tóc bạc lòa xòa lại rồi vắt ra sau lưng, thản nhiên hỏi: "Cậu muốn tự đặt tên hay để tôi đặt?
"Lâm Kính Dã không trả lời, hắn cũng không thúc giục. Hai người rơi vào một khoảng im lặng kéo dài, mãi đến khi nhân viên công tác thấy lo lắng, điều khiển mấy chiếc tàu con thoi mini đến dè dặt gõ cửa, hỏi thăm xem có chuyện gì không. Lâm Kính Dã vừa mới cử động ngón tay thì Rennes đã mở kênh radio lên trước, lười biếng đáp:"Ta đứng thưởng thức tinh hạm một chút không được sao?
"Dạ được chứ sao không! Ai chẳng biết đến tình yêu bao la Nguyên soái dành cho tinh hạm, nghỉ phép cũng ở trên đó chơi. Ngài muốn nhìn đến khi nào cũng được hết, miễn đừng canh lúc bọn em làm sai gì mà phạt huấn luyện là được ạ! Nhân viên công tác chạy biến như một cơn gió. Lâm Kính Dã cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ngây ngẩn, nhấp môi hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt lên mấy chữ."Tôi không biết, ngài đặt đi."
Rennes lại đáp một nẻo: "Vậy để tôi từ từ suy nghĩ đã. Ăn bánh không?
"Nhìn miếng bánh mousse chocolate được đưa đến trước mặt, Lâm Kính Dã cảm thấy có chút bất lực, tự hỏi người này giấu nó ở đâu? Tại sao lúc nào hắn cũng có thể lấy ra mấy món chocolate vậy? Trên tay Nguyên soái tóc bạc còn cầm một miếng bánh khác, thấy anh ngẩn ra thì quơ quơ miếng trước mặt anh:"Đang khống chế đường đó mà."
Thế là Lâm Kính Dã đành đưa tay lên nhận lấy, chậm rãi hỏi: "Phương pháp khống chế đường của ngài là đút tôi ăn sao?"
Rennes dài giọng:
"Thì sao? Văn minh Hoa Hạ ở Trái Đất cổ có câu"Báo ân vua trước thềm vàng, cầm Ngọc Long kiếm vì ngài xả thân"*. Tôi đây cũng xem như báo ân cậu rồi đúng không?"
Lâm Kính Dã ngước lên, nhìn thấy đầu ngón tay thon thả của Nguyên soái khẽ vuốt qua khóe mắt anh, sáng lóng lánh dưới ánh tà dương như đang chơi đùa với quả cầu pha lê.
"Nửa câu sau hào hùng thật nhưng bi tráng quá, tôi không thích. Tôi thích vừa quay lại là có thể nhìn thấy mắt uyên ương xinh đẹp vui vẻ hơn."
Rennes nháy mắt: "Thế nên đừng khóc nữa ha, cậu chỉ cần "tinh hạm nhận lấy, thay ngài ăn ngon" là được rồi."
Lâm Kính Dã: "…"
Tác giả bài thơ mà nghe ngài nói vậy chắc đội mồ sống dậy mất.
Mà thôi, ngài đẹp ngài có lý.
Bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong ngực bốc hơi sạch sẽ, Lâm Kính Dã vừa cắn miếng bánh trong tay vừa nghĩ: Tôi mà còn cảm động nữa thì sẽ thành một viên chocolate vui vẻ cho xem!
…
Sau đó, Thượng tướng Fiditz và Quân đoàn thứ ba được điều về phòng thủ Thủ Đô tinh, nhường vị trí lại cho Thanh Kiếm Bầu Trời. Nhưng đối với quần chúng nhân dân phổ thông, thứ họ quan tâm đến là bài diễn văn của Nguyên soái tại buổi lễ khai giảng học viện Úy Lam được truyền hình trực tiếp.
Không dùng đến ngôn từ đao to búa lớn, chỉ cần những lời lẽ giản dị và mộc mạc nhất nhưng lại khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào.
"Hay thật sự!!"
"Oa hu hu hu, tui thích nhất câu "Đừng mãi dõi theo tôi. Thay vào đó, tôi càng muốn thấy các bạn trở thành những vì sao lấp lánh trên bầu trời"."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!