Mười năm trước, Lâm Kính Dã chưa rèn được bản lĩnh bình tĩnh trong mọi tình huống, trời sập cũng không biến sắc như bây giờ.
Khi ấy anh ngông cuồng hơn nhiều.
Huấn luyện viên trường quân đội đã đánh giá anh thế này:
"Thứ chảy xuôi trong huyết quản em không phải máu mà là nhiên liệu pháo plasma. Người như em trời sinh nên ra chiến trường, là kẻ điên náu mình sau lớp mặt nạ, khi tháo xuống có thể khuấy động vũ trụ. Sau này phải là trưởng quan điên rồ cỡ nào mới có thể khống chế cấp dưới như em?"
Có lẽ lời nhận xét ấy đã để lại một cái gai trong lòng Elliot chăng? Từ một sinh viên "trời sinh thuộc về vũ trụ
"đến một sĩ quan tầm thường sau khi tốt nghiệp, sự chênh lệch ấy khiến người ngoài không khỏi nhìn bằng ánh mắt tiếc nuối lẫn khó hiểu, có lẽ càng khiến y sôi máu. Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên gương mặt hiếm khi lộ ra cảm xúc, anh trở lại với quyển sách trên tay. Cửa phòng đột nhiên mở ra. Tay Lâm Kính Dã run lên, toan nhét sách xuống dưới gầm giường, đáng tiếc Nguyên soái đã nhanh hơn anh."Hay ha! Bắt quả tang cãi lệnh trên chiến trường nhé!"
Rennes vừa nói vừa hùng hổ đi đến, Lâm Kính Dã đành rút quyển sách từ dưới gối đặt vào bàn tay đang chìa ra của hắn.
"Nguyên soái của tôi ơi, ngài nhốt tôi hơn nửa tháng rồi.
"Anh lẳng lặng ngồi trên giường, gương mặt tuấn tú trần ngập vẻ u buồn tiều tụy. Nhưng có diễn viên lão làng nào mà lại không biết phát huy ngẫu hứng? Vẻ sắt đá của Rennes không mảy may suy suyển, tàn nhẫn tịch thu quyển sách, nói với vẻ bạc bẽo vô tình:"Đừng có được voi đòi tiên, mỗi ngày cho cậu ra ngoài tuần tra một vòng, đọc báo cáo tinh hạm theo thông lệ đã là tận tình tận nghĩa rồi, còn lại lo mà dưỡng thương cho tôi."
Lâm Kính Dã lập tức cụp mắt nằm xuống, một hồi sau lại không cam lòng nhổm dậy, nhấc áo lên:
"Thật sự đã lành rồi. Ngài còn không cho tôi luyện tập như bình thường nữa khéo tôi có bụng mỡ mất."
Cơ bụng tuyệt hảo lóe lên nhanh như chớp rồi lại biến mất.
Rennes giả điếc, tóm lấy Tiểu Lam đang say giấc nồng lên nắn bụng, tủm tỉm cười: "Ây da, bé cưng mắt uyên ương cho ta sờ bụng mềm cái nào!
"Mèo mun rất biết phối hợp mà dạng thẳng cẳng, mồm vẫn phát ra tiếng ngáy ro ro. Lâm Kính Dã:"…"
Hết cách, đi ngủ.
Trên suốt chuyến đi, Rennes luôn lấy cớ giám sát bệnh nhân mà nằm cùng giường với Lâm Kính Dã. Dù sao căn phòng này vốn được dọn ra cho Nguyên soái nghỉ ngơi, giường cũng đủ cho hai người nằm song song, ở giữa còn dư chỗ cho một con mèo.
Lâm Kính Dã ngủ rất có quy củ, gần như không trở mình gì. Điều ngạc nhiên là tướng ngủ của Rennes còn trật tự hơn anh, đúng là một trời một vực so với tư thế đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi vào ban ngày.
Thỉnh thoảng hắn thích nắm gì đó trong tay, ban đầu là đuôi Tiểu Lam, sau đó mèo ta biết khôn không chui vào giữa nữa, mục tiêu chuyển sang đuôi tóc Lâm Kính Dã.
Cũng may hắn chỉ nắm chứ không kéo, Lâm Kính Dã mặc cho Nguyên soái muốn làm gì thì làm.
Đôi bàn tay với những ngón thon thả, khớp xương rõ ràng ấy luôn là mục tiêu được cư dân mạng săn đón, "liếm lấy liếm để" mỗi khi xuất hiện trong ống kính. Chỉ khi đến gần mới biết những đầu ngón tay xinh đẹp kia phủ đầy vết thương và vết chai, lòng bàn tay trắng trẻo cũng không hề mềm mại.
Đó là dấu vết của sắt và lửa.
Lâm Kính Dã nhắm mắt lại, mơ màng nhủ rằng Nguyên soái tuy hay ra vẻ khắc nghiệt nhưng đến gần mới phát hiện có mùi chocolate rất thơm. Cũng may ngài ấy không có thói quen cận chiến, bằng không quân địch sẽ chết vì thèm ăn mất.
Ngay cả trong giấc mơ cũng đều là mùi kẹo ngọt quanh quẩn.
…
Thủ Đô tinh đã hiện ra trước mắt.
Rennes tạm thời không có ý định công bố vai trò của Lâm Kính Dã trong sự kiện này, vì vậy người ngoài chỉ cho rằng có một chiếc tàu vận chuyển vừa lúc đi ngang qua, may mắn được Nguyên soái đích thân điều động.
Về mặt chủ quan, chừng nào cái chết của Benson còn được bàn tán, Rennes còn chưa muốn công bố để tránh đẩy Lâm Kính Dã lên nơi đầu sóng ngọn gió. Ai biết được liệu lão cáo già Wimmer có mượn cớ giá họa, kéo anh ra làm bia đỡ đạn như đứa học trò đắc ý của lão đã bị hay không.
Hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời trở lại quân cảng Thủ Đô tinh trong sự chào đón của hơn một nửa Quân đội đã tề tựu từ sớm.
Vừa đáp xuống, họ đã bị bao vây bởi những đợt sóng dữ mang tên phóng viên, cảnh vệ bốn phía phải liên tục dùng súng điện bắn rơi mấy chiếc máy bay không người lái đang định đục nước béo cò.
Thượng tướng Wimmer – người cao tuổi nhất trong tám vị quân đoàn trưởng đang tại ngũ hiện giờ – là người rất có uy tín ở Liên Bang, tay nắm thực quyền. Trước khi đội quân kỳ lạ của Rennes xuất hiện, nhắc đến "hòn đá tảng của Liên Bang" chính là nhắc đến ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!