Chương 6: (Vô Đề)

Sáu năm trước.

Một chiếc máy bay giấy chẳng biết bay từ nơi nào, màu xanh giống như chim bói cá, mắc kẹt trên ổ chim ở chạc cây. 

Lúc Trần Ô Hạ bước lên lầu, vô tình ngước mắt lên đã nhìn thấy. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trần Thường Bình quay đầu lại thấy cháu gái đang sững sờ nhìn về phía cửa sổ cầu thang, ông gọi một tiếng: "Ô Hạ."

"

Trần Ô Hạ quay lại, trên mặt không một chút huyết sắc, đứng trước khung cửa sổ càng thêm tái nhợt. 

Trần Thường Bình dịu dàng nói: "Thủ tục chuyển trường của con bác đã hoàn tất rồi, trường mới cách chỗ này không xa, Lập Châu học chung một trường cấp ba với con, hai anh em cũng tiện quan tâm lẫn nhau."

"

"Cảm ơn bác."

" Trần Ô Hạ nhỏ giọng thì thầm. 

Trần Thường Bình cũng nhẹ giọng nói: "Khách khí với bác làm gì chứ, sau này cứ coi đây như nhà của mình."

"

Sống trong nhà họ Trần, Trần Ô Hạ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có những lúc Trần Lập Châu cố ý trêu chọc cô, cô mới lấy lại được chút tính khí trẻ con ngây thơ của mình. 

Một thiếu niên mười lăm tuổi thương yêu em gái nhưng đồng thời cũng là một chàng trai bụng dạ thẳng thắn. Câu nói luôn treo ngoài miệng anh ấy là: "Ô Hạ, đừng sợ, sau này có anh ở đây rồi."

"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe vậy, cô liền mỉm cười với anh ấy một cái. 

Trần Lập Châu lại nói: "Nếu không muốn cười thì đừng cười nữa."

Cô buồn bã không vui, nụ cười cũng trở nên miễn cưỡng gượng gạo. 

Mùa hè năm đó, Trần Ô Hạ rất ít khi ra ngoài, chuyện thường làm nhất là ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng ngay cả chính bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ chuyện gì. 

Ở phía bên kia con đường có một sân chơi, nơi đó là địa bàn của đám trẻ con, tốp năm tốp ba trẻ nhỏ tụ tập lại cùng nhau chơi đùa.

Người ta thường bắt gặp hình ảnh chiếc xích đu không ngừng lên xuống, những gương mặt non nớt của đám trẻ chạy đi chạy lại dưới bóng cây và trong ánh nắng, âm thanh trong trẻo phá tan ngày hè vàng rực. 

Giữa tháng bảy, một đám trẻ con đang đá bóng bên ngoài bãi cát dưới bóng cây. Qủa bóng tròn bay ra ngoài đường cái, lăn thẳng đến trước cửa phía bên này. Tiếng hét chói tai của đám trẻ vang lên, đôi chân nhỏ ngắn ngủn chuyển động, định chạy ra nhặt bóng. 

Một thiếu niên chỉ cần dùng một động tác đơn giản đã có thể giữ quả bóng dưới chân mình. 

Đứa trẻ hét lên: "Anh ơi!"

"

Người thiếu niên đá bóng về phía đó. 

Quả bóng bay ra ngoài sắp va vào một chiếc xe đang chạy qua. Trong tiếng hét hoảng hốt của đám trẻ, Trần Ô Hạ đứng trước ô cửa sổ cũng không khỏi siết chặt lòng bàn tay. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!