Chương 5: (Vô Đề)

Ngoài cửa im lặng không nói một lời. 

Bầu không khí như ngưng lại. 

Trần Ô Hạ kéo góc chăn lên che mặt lại, che giấu sự mất kiểm soát trong lòng. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thử nghĩ, nếu như cô bị đuổi học trước kỳ thi đại học, vào thời điểm mất hết hy vọng, chắc chắn cô sẽ còn cực đoan hơn cả Lý Thâm. 

Một lúc lâu sau, cô đưa tay lên che mắt, lau khô, nhưng không có bất cứ thứ gì cả. 

Cô ngồi dậy, bấm một cuộc gọi, mười một chữ số này cô đã nhẩm đi nhẩm lại đến thuộc lòng, thậm chí ngay cả các cơ ngón tay cũng có ký ức, không cần ngừng lại vẫn có thể ấn xong. 

Ba năm trước, Lý Thâm xoá Wechat của cô, không bao lâu sau, số điện thoại di động của anh cũng là một dãy số không tồn tại. 

Thỉnh thoảng Trần Ô Hạ sẽ gọi vào số máy này, nhưng tất cả đều chỉ nghe thấy một giọng nữ máy móc vang lên. 

"Xin lỗi."

" Cũng giống như mấy lần trước, hai chữ xin lỗi chỉ dừng lại trên đôi môi run rẩy, ngay cả bản thân cô cũng không nghe thấy. 

Nhưng lúc này, tiếng tút tút đơn điệu lại có tác dụng an ủi cô ở một mức độ nào đó. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chờ đã…

Tút tút? 

Một giây tiếp theo, âm thanh tút tút cũng biến mất. Cô nhìn thời gian cuộc gọi xuất hiện trên màn hình di động. 

Đối phương bắt máy, nhưng không nói một lời. 

Cả hai bên đều ăn ý im lặng. 

Sau vài giây im lặng, đối phương cũng không vội, dường như người ở đầu giây bên kia đang dùng cái gì đó đánh nhịp, âm thanh tí tách vang lên. 

Trần Ô Hạ phản ứng lại, lập tức cúp máy. 

Tết Nguyên Đán năm nay, cô cũng gọi vào số máy này, lúc ấy vẫn là một dãy số không tồn tại, cô gửi lời chúc mừng năm mới đến giọng nữ máy móc kia. Bây giờ số máy ấy đã có chủ nhân mới, một chút an ủi cuối cùng cũng biến mất. 

Cô ra khỏi phòng. 

Nhà hàng Tây kia bao ba bữa ăn, ngoại trừ ngày nghỉ, những lúc khác cô đều không ở nhà ăn cơm, thường xuyên về muộn.

Trần Thường Bình nhìn đồng hồ: "Ô Hạ, con không đi làm sao?"

"

Trần Ô Hạ cười nói: "Tối nay có khách bao trọn nhà hàng nên quản lý cho chúng con nghỉ ngơi một buổi ạ."

"

"Được nghỉ là tốt rồi."

" Trần Thường Bình vừa cắt dưa hấu vừa nghĩ lại những lời không nên nói của mình với Mã Lâm vừa nãy. 

Trần Ô Hạ ngáp một cái, giả vờ như không có việc gì nói: "Bác à, con bận rộn suốt cả ngày, ngủ trưa muộn một giấc, thoải mái thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!